.........Choosey lover.........(Love DBSK^.^)
2 posters
Trang 4 trong tổng số 4 trang
Trang 4 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Re: .........Choosey lover.........(Love DBSK^.^)
Tôi đã chấp nhận tất cả mọi thứ, những việc dường như là không tưởng... Tôi chấp nhận để người ấy ra đi... chấp nhận đó chỉ là mơ... mơ... Giấc mơ... là gì??!!?? Tại sao.... nó lại làm tôi đau khổ như thế này... Nó làm tôi không còn là chính tôi...
KING KOONG...
- Lại là cô...??? Cô muốn gì hả??? Ở đây không có người cô cần tìm đâu!!!
Tôi ngoái lại nhìn ra cửa khi nghe thấy Yunho lớn tiếng.
- Tôi tìm Eun Hee... Không phải cô ấy ở ngay đằng sau anh sao???
- Eun Hee!!!!- Yunho ngạc nhiên.
- Tôi cũng muốn nói chuyện với cô!!! Chúng ta tìm 1 nơi nào đó yến tĩnh nhé!!!
Nói rồi tôi lạnh lùng lướt qua cánh cửa. Kasumi theo sau. Đứng lại bên đường, ngay lúc này đây. 2 người chúng tôi... mỗi người 1 bên...
Rừ... Rừ... Tôi nhấc điện thoại, và hơi ngạc nhiên khi thấy tên người gọi. Tôi đưa máy lên nghe.
- Eun Hee... mục đích đến đây của tôi là... từ bỏ Yoochun....
- Cái gì???- Tôi quay phắt lại.- Cô có còn là cô không?? Cô đã làm biết bao nhiêu chuyện chỉ để có được Yoochun... mà lúc này đây... cô lại làm vậy à???- Tôi gắt lên trong điện thoại.
- Người anh ấy yêu là cô chứ không phải tôi. Tôi không có được lấy 1 % cơ hội... vậy cố gắng để làm gì kia chứ!!! Cho nên Eun Hee à... tôi nghĩ...- Cô ấy đang từ từ bước qua đường.
- Nên chấm dứt mọi chuyện ở đây thôi!!!- Tôi cắt lời Kasumi.- Cơ hội đang đến với cô . Nên hãy tiếp tục đi!! Đừng từ bỏ, đừng nhụt chí như thế!!!
- Gì cơ???
- Tôi và Yoochun đã... kết thúc rồi...
- Cô nói gì cơ??- Kasumi lao nhanh đến chỗ tôi.
TIN....TIN....TIN....
- Kasumi....................
....................K........í..............t.... ...............
******* Kasumi*******
- Eun Hee... Eun Hee...- Tôi cứ gọi tên cô ấy khi đã ngồi trên xe cứu thương.- Tại sao... tại sao cô... tại sao cô lại... làm vậy...??- Tôi khóc oà lên, bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay dính máu của Eun Hee. Và từ đôi bàn tay ấy... tôi nhận được 1 vật... sợi dây chuyền....
- Hãy... hãy giữ nó... giờ... nó.. là của cô... Hãy tìm Yoochun... và... làm anh ấy hạnh phúc...- Giọng nói yếu ớt của EUn Hee vang lên.
- Eun Hee à...!!!- Tôi nghẹn ngào, lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng... nói cho anh ấy biết... cô hãy nhớ... nhất định... không được nói... không được....
Chưa dứt câu, đôi mắt cô ấy đã nhắm nghiền lại...
- Eun... Eun Hee....- Tôi hốt hoảng...- Tôi hứa... xin cô... xin cô hãy tỉnh... tỉnh lại đi...- Tôi gào lên như 1 người điên.
.........................
- Eun Hee....!!!
Những tiếng đồng thanh vang lên. Yunho, Jaejoong, Junsu, Changmin chạy như bay đến phòng mổ. Ai nấy đều lo sợ cực độ.
- Thế này là thế nào???- Jaejoong quát.
- Cô đã làm gì cô ấy???- Yunho xốc tôi dậy. Cả 4 người bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
- Cô nói đi... nói mau!!!- Changmin tức tối.
- Tôi phải nói gì bây giờ??? Chẳng lẽ các người muốn nghe tôi kể tưởng tận rằng cô ấy ẩn tôi ra và thế thân vào chỗ nguy hiểm như thế nào à??? Các người muốn biết cô ấy đã hấp hối... đã... khổ sở ra sao... đã...- Tôi nghẹn lại. Tôi đã hét lên... Phải... tôi cũng như bọn họ... tôi cũng lo lắng cho Eun Hee lắm chứ. Bởi vì... đáng lẽ ra... người đang nằm trong phòng cấp cứu là tôi... Thế nhưng...
- Yoochun...- Changmin nói.- Phải đi tìm anh ấy!!! Người mà Eun Hee cần nhất là anh ấy!!!
Tôi tóm lấy tay Changmin.
- Không được.!!!
- Cô đừng có ích kỉ nữa...
- Không được... nhất định không được... Eun Hee đã nói... không được để Yoochun biết...
- Gì???- Changmin mở to mắt.
- Cô ấy không muốn... Xin các cậu hãy làm theo như lời cô ấy nói...
Changmin như điên lên, cậu ta đấm thùm thụp vào tường.
- Bác sĩ ra rồi kìa!!
KING KOONG...
- Lại là cô...??? Cô muốn gì hả??? Ở đây không có người cô cần tìm đâu!!!
Tôi ngoái lại nhìn ra cửa khi nghe thấy Yunho lớn tiếng.
- Tôi tìm Eun Hee... Không phải cô ấy ở ngay đằng sau anh sao???
- Eun Hee!!!!- Yunho ngạc nhiên.
- Tôi cũng muốn nói chuyện với cô!!! Chúng ta tìm 1 nơi nào đó yến tĩnh nhé!!!
Nói rồi tôi lạnh lùng lướt qua cánh cửa. Kasumi theo sau. Đứng lại bên đường, ngay lúc này đây. 2 người chúng tôi... mỗi người 1 bên...
Rừ... Rừ... Tôi nhấc điện thoại, và hơi ngạc nhiên khi thấy tên người gọi. Tôi đưa máy lên nghe.
- Eun Hee... mục đích đến đây của tôi là... từ bỏ Yoochun....
- Cái gì???- Tôi quay phắt lại.- Cô có còn là cô không?? Cô đã làm biết bao nhiêu chuyện chỉ để có được Yoochun... mà lúc này đây... cô lại làm vậy à???- Tôi gắt lên trong điện thoại.
- Người anh ấy yêu là cô chứ không phải tôi. Tôi không có được lấy 1 % cơ hội... vậy cố gắng để làm gì kia chứ!!! Cho nên Eun Hee à... tôi nghĩ...- Cô ấy đang từ từ bước qua đường.
- Nên chấm dứt mọi chuyện ở đây thôi!!!- Tôi cắt lời Kasumi.- Cơ hội đang đến với cô . Nên hãy tiếp tục đi!! Đừng từ bỏ, đừng nhụt chí như thế!!!
- Gì cơ???
- Tôi và Yoochun đã... kết thúc rồi...
- Cô nói gì cơ??- Kasumi lao nhanh đến chỗ tôi.
TIN....TIN....TIN....
- Kasumi....................
....................K........í..............t.... ...............
******* Kasumi*******
- Eun Hee... Eun Hee...- Tôi cứ gọi tên cô ấy khi đã ngồi trên xe cứu thương.- Tại sao... tại sao cô... tại sao cô lại... làm vậy...??- Tôi khóc oà lên, bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay dính máu của Eun Hee. Và từ đôi bàn tay ấy... tôi nhận được 1 vật... sợi dây chuyền....
- Hãy... hãy giữ nó... giờ... nó.. là của cô... Hãy tìm Yoochun... và... làm anh ấy hạnh phúc...- Giọng nói yếu ớt của EUn Hee vang lên.
- Eun Hee à...!!!- Tôi nghẹn ngào, lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng... nói cho anh ấy biết... cô hãy nhớ... nhất định... không được nói... không được....
Chưa dứt câu, đôi mắt cô ấy đã nhắm nghiền lại...
- Eun... Eun Hee....- Tôi hốt hoảng...- Tôi hứa... xin cô... xin cô hãy tỉnh... tỉnh lại đi...- Tôi gào lên như 1 người điên.
.........................
- Eun Hee....!!!
Những tiếng đồng thanh vang lên. Yunho, Jaejoong, Junsu, Changmin chạy như bay đến phòng mổ. Ai nấy đều lo sợ cực độ.
- Thế này là thế nào???- Jaejoong quát.
- Cô đã làm gì cô ấy???- Yunho xốc tôi dậy. Cả 4 người bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
- Cô nói đi... nói mau!!!- Changmin tức tối.
- Tôi phải nói gì bây giờ??? Chẳng lẽ các người muốn nghe tôi kể tưởng tận rằng cô ấy ẩn tôi ra và thế thân vào chỗ nguy hiểm như thế nào à??? Các người muốn biết cô ấy đã hấp hối... đã... khổ sở ra sao... đã...- Tôi nghẹn lại. Tôi đã hét lên... Phải... tôi cũng như bọn họ... tôi cũng lo lắng cho Eun Hee lắm chứ. Bởi vì... đáng lẽ ra... người đang nằm trong phòng cấp cứu là tôi... Thế nhưng...
- Yoochun...- Changmin nói.- Phải đi tìm anh ấy!!! Người mà Eun Hee cần nhất là anh ấy!!!
Tôi tóm lấy tay Changmin.
- Không được.!!!
- Cô đừng có ích kỉ nữa...
- Không được... nhất định không được... Eun Hee đã nói... không được để Yoochun biết...
- Gì???- Changmin mở to mắt.
- Cô ấy không muốn... Xin các cậu hãy làm theo như lời cô ấy nói...
Changmin như điên lên, cậu ta đấm thùm thụp vào tường.
- Bác sĩ ra rồi kìa!!
Re: .........Choosey lover.........(Love DBSK^.^)
- Cô ấy sẽ được chuyển đến phòng hồi sức...- CHúng tôi thở phào nhẹ nhõm.- Nhưng hiện tại cô ấy đang trong tình trạng hôn mê. Chúng tôi chưa thể đi đến 1 kết luận nào cả.
Cả 4 người vào trong phòng thăm Eun Hee, còn tôi... tôi chỉ biết đứng ngoài... tôi chẳng thể vào trong... tôi không có can đảm. Nhưng tôi bống nhận ra... Eun Hee vì tôi mới ra nông nỗi ấy nên trong thời gian Eun Hee chưa tỉnh lại, tôi đã luôn ở bên chăm sóc cho cô ấy.
- Eun Hee...??!!!??!!! Cô... cô...- Tôi lắp bắp. Những ngón tay phải của Eun Hee khẽ động đậy, đôi mắt mở mỗi lúc 1 lớn hơn.
- Ka.... Kasumi...
- Ừ... Tôi đây...!!!- Tôi mừng rỡ nói. Lại gần đỡ Eun Hee ngồi dậy.- Cô thấy thế nào?? Ổn chứ??- Tôi đưa cốc nước cho Eun Hee.
- Ừ!! Tôi thấy hơi mệt thôi!!!
Khuôn mặt tươi cười của Eun Hee liền tắt ngấm.
- Sao vậy??- Tôi hỏi.
Eun Hee nhăn mặt lại cúi nhìn cánh tay mình. Cô lấy tay phải bấu chặt vào cánh tay trái.
- Tay... tay tôi... Sao lại thế này chứ???- Nước mắt bắt đầu rơi, Eun Hee nhìn tôi rồi lại lấy tay phải đấm liên tục vào đôi chân.
- Eun Hee.... Bình tĩnh... Eun Hee...
Tôi ra sức ngăn cản cô ấy lại. Lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở. Vị bác sĩ và 4 người bạn thân của Eun Hee xông vào. Sau 1 hồi kiểm tra bác sĩ đã tiêm cho EUn Hee 1 liều thuốc an thần để cô bình tĩnh hơn.
- Dạ??? Liệt???- Yunho nói.
- Phải!! Đôi chân cô ấy không có cảm giác và cả với cánh tay trái.!!!
- Vậy... phải làm sao để... bình phục ạ??- Tôi hỏi.
- Có thể điều trị bằng vật lí trị liệu nhưng... không dễ dàng chút nào... nó cũng phụ thuộc vào chính cô ấy nữa. Cô ấy phải có nghị lực mới được...!!!
********Eun Hee********
Choang... CHoang....
- Đi hết đi..... tôi không muốn nhìn thấy bà....- Tôi cầm lọ hoa, cốc chén ném lung tung.
- Eun Hee... dì...
- Bà mau đi đi.... - Tôi hét lên.
- EUn Hee... con...
- Cả ba nữa... ba mau đưa bà ấy đi đi...
- Eun Hee...- Jaejoong nói. Các anh ấy bước vào và thẫn người nhìn cái đống chiến trường tôi gây ra.
- Đây là....
- Tôi là Lee Suchin, mẹ kế của Eun Hee... Còn đây là bố của nó...
- Bà mau đi khỏi đây!!! Tại sao cứ lẽo đẽo theo tôi thế...??
- Con....- Ba tôi gắt.
- Bác có thể quay lại vào hôm khác được không ạ?? Lúc này... cháu nghĩ...- Changmin lễ phép.
- Tôi hiểu!!! EUn Hee.... dì sẽ thăm con vào ngày khác.!!!
- Đừng bao giờ đến đây... đó là điều tôi mong muốn...!!!- Tôi lạnh lùng.
- Em quá đáng lắm Eun Hee!!!- Junsu mắng tôi khi cánh cửa phòng được đóng lại.
- Không liên quan đến anh!!!
- Em sao vậy?? Chỉ vì em bị như thế này mà bây giờ em đối xử với mọi người xung quanh em như thê à???
Đây là lần đầu tiền tôi trông thấy 1 Junsu tức giận.
- Cho dù em không muốn gặp bà ấy... thì cũng không nên nói như thế...!!!
- Junsu... đủ rồi!!!- Yunho ngăn anh ấy lại.
- Phải nói cho cô ấy hiểu!!! Cô ấy đau khổ thì mọi người xung quanh cô ấy cũng chẳng thoải mái, hạnh phúc gì!!! Cô ấy phải suy nghĩ chứ!!!- Junsu gạt tay Yunho ra và tiếp tục.
- Anh nói là đủ rồi....- Yunho gắt lên, mặt đỏ au, anh cầm cái cốc trên tay anh đập mạnh xuống mặt bàn.
- Anh....- Tôi ngước nhìn Yunho... rồi lại cúi nhìn bàn tay đẫm máu của anh ấy.
- Changmin... em đưa Yunho đi băng vết thương lại đi!! Kasumi, muôn rồi tôi sẽ đưa cô về!! Junsu, em ở lại đây chăm sóc Eun Hee...- Jaejoong lên tiếng và mọi người thực hiện ngay tức thì.
Junsu ngồi đối diện tôi. Anh ấy chỉ nhìn về 1 phía, đôi mắt ấy chăm chăm nhìn tôi đầy trách móc. Cuối cùng anh đứng lên và dọn dẹp đống đổ vỡ.
- Anh mệt mỏi lắm phải không??? Khi... phải chăm sóc 1 con bé ngang tàn... bướng bỉnh... là em đây!!!
- Phải... anh rất mệt... không những vậy... anh còn thấy đau nữa... Ở đây này...- Junsu đưa tay lên ngực.- Eun Hee à... em như vậy... em có biết anh... đau lắm không???.
- Em xin lỗi... Giờ em trở nên vô dụng thế này đây... em chẳng thể làm gì hết!!!- Tôi tóm lấy cánh tay trái mà khóc.
- Không phải bên em... còn có anh... còn có mọi người nữa sao???- Junsu ngồi cạnh tôi. Anh đưa cánh tay ôm lấy tôi.
- Tại sao em lại làm vậy?? Sao lại... đáng lẽ em không bị như thế này...!!!
Nằm im trong vòng tay của anh ấy, tôi lên tiếng:
- Yoochun cần cô ấy... hơn bất cứ lúc nào... em không thể để cô ấy bị gì được...!!!
- Cho đến bây giờ... em vẫn lo cho Yoochun sao??? Eun Hee....
Tôi im lặng, chỉ biết là... tôi chưa thể... quên...tôi ... vẫn còn... 1 chút gì đó... lưu luyến... giấc mơ vẫn... còn... vẫn... còn đâu đó... trong trái tim tôi...
-------------------------------------
Cả 4 người vào trong phòng thăm Eun Hee, còn tôi... tôi chỉ biết đứng ngoài... tôi chẳng thể vào trong... tôi không có can đảm. Nhưng tôi bống nhận ra... Eun Hee vì tôi mới ra nông nỗi ấy nên trong thời gian Eun Hee chưa tỉnh lại, tôi đã luôn ở bên chăm sóc cho cô ấy.
- Eun Hee...??!!!??!!! Cô... cô...- Tôi lắp bắp. Những ngón tay phải của Eun Hee khẽ động đậy, đôi mắt mở mỗi lúc 1 lớn hơn.
- Ka.... Kasumi...
- Ừ... Tôi đây...!!!- Tôi mừng rỡ nói. Lại gần đỡ Eun Hee ngồi dậy.- Cô thấy thế nào?? Ổn chứ??- Tôi đưa cốc nước cho Eun Hee.
- Ừ!! Tôi thấy hơi mệt thôi!!!
Khuôn mặt tươi cười của Eun Hee liền tắt ngấm.
- Sao vậy??- Tôi hỏi.
Eun Hee nhăn mặt lại cúi nhìn cánh tay mình. Cô lấy tay phải bấu chặt vào cánh tay trái.
- Tay... tay tôi... Sao lại thế này chứ???- Nước mắt bắt đầu rơi, Eun Hee nhìn tôi rồi lại lấy tay phải đấm liên tục vào đôi chân.
- Eun Hee.... Bình tĩnh... Eun Hee...
Tôi ra sức ngăn cản cô ấy lại. Lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở. Vị bác sĩ và 4 người bạn thân của Eun Hee xông vào. Sau 1 hồi kiểm tra bác sĩ đã tiêm cho EUn Hee 1 liều thuốc an thần để cô bình tĩnh hơn.
- Dạ??? Liệt???- Yunho nói.
- Phải!! Đôi chân cô ấy không có cảm giác và cả với cánh tay trái.!!!
- Vậy... phải làm sao để... bình phục ạ??- Tôi hỏi.
- Có thể điều trị bằng vật lí trị liệu nhưng... không dễ dàng chút nào... nó cũng phụ thuộc vào chính cô ấy nữa. Cô ấy phải có nghị lực mới được...!!!
********Eun Hee********
Choang... CHoang....
- Đi hết đi..... tôi không muốn nhìn thấy bà....- Tôi cầm lọ hoa, cốc chén ném lung tung.
- Eun Hee... dì...
- Bà mau đi đi.... - Tôi hét lên.
- EUn Hee... con...
- Cả ba nữa... ba mau đưa bà ấy đi đi...
- Eun Hee...- Jaejoong nói. Các anh ấy bước vào và thẫn người nhìn cái đống chiến trường tôi gây ra.
- Đây là....
- Tôi là Lee Suchin, mẹ kế của Eun Hee... Còn đây là bố của nó...
- Bà mau đi khỏi đây!!! Tại sao cứ lẽo đẽo theo tôi thế...??
- Con....- Ba tôi gắt.
- Bác có thể quay lại vào hôm khác được không ạ?? Lúc này... cháu nghĩ...- Changmin lễ phép.
- Tôi hiểu!!! EUn Hee.... dì sẽ thăm con vào ngày khác.!!!
- Đừng bao giờ đến đây... đó là điều tôi mong muốn...!!!- Tôi lạnh lùng.
- Em quá đáng lắm Eun Hee!!!- Junsu mắng tôi khi cánh cửa phòng được đóng lại.
- Không liên quan đến anh!!!
- Em sao vậy?? Chỉ vì em bị như thế này mà bây giờ em đối xử với mọi người xung quanh em như thê à???
Đây là lần đầu tiền tôi trông thấy 1 Junsu tức giận.
- Cho dù em không muốn gặp bà ấy... thì cũng không nên nói như thế...!!!
- Junsu... đủ rồi!!!- Yunho ngăn anh ấy lại.
- Phải nói cho cô ấy hiểu!!! Cô ấy đau khổ thì mọi người xung quanh cô ấy cũng chẳng thoải mái, hạnh phúc gì!!! Cô ấy phải suy nghĩ chứ!!!- Junsu gạt tay Yunho ra và tiếp tục.
- Anh nói là đủ rồi....- Yunho gắt lên, mặt đỏ au, anh cầm cái cốc trên tay anh đập mạnh xuống mặt bàn.
- Anh....- Tôi ngước nhìn Yunho... rồi lại cúi nhìn bàn tay đẫm máu của anh ấy.
- Changmin... em đưa Yunho đi băng vết thương lại đi!! Kasumi, muôn rồi tôi sẽ đưa cô về!! Junsu, em ở lại đây chăm sóc Eun Hee...- Jaejoong lên tiếng và mọi người thực hiện ngay tức thì.
Junsu ngồi đối diện tôi. Anh ấy chỉ nhìn về 1 phía, đôi mắt ấy chăm chăm nhìn tôi đầy trách móc. Cuối cùng anh đứng lên và dọn dẹp đống đổ vỡ.
- Anh mệt mỏi lắm phải không??? Khi... phải chăm sóc 1 con bé ngang tàn... bướng bỉnh... là em đây!!!
- Phải... anh rất mệt... không những vậy... anh còn thấy đau nữa... Ở đây này...- Junsu đưa tay lên ngực.- Eun Hee à... em như vậy... em có biết anh... đau lắm không???.
- Em xin lỗi... Giờ em trở nên vô dụng thế này đây... em chẳng thể làm gì hết!!!- Tôi tóm lấy cánh tay trái mà khóc.
- Không phải bên em... còn có anh... còn có mọi người nữa sao???- Junsu ngồi cạnh tôi. Anh đưa cánh tay ôm lấy tôi.
- Tại sao em lại làm vậy?? Sao lại... đáng lẽ em không bị như thế này...!!!
Nằm im trong vòng tay của anh ấy, tôi lên tiếng:
- Yoochun cần cô ấy... hơn bất cứ lúc nào... em không thể để cô ấy bị gì được...!!!
- Cho đến bây giờ... em vẫn lo cho Yoochun sao??? Eun Hee....
Tôi im lặng, chỉ biết là... tôi chưa thể... quên...tôi ... vẫn còn... 1 chút gì đó... lưu luyến... giấc mơ vẫn... còn... vẫn... còn đâu đó... trong trái tim tôi...
-------------------------------------
Re: .........Choosey lover.........(Love DBSK^.^)
Choang...
- EUn Hee... con đừng cố!!!
Tôi cố gắng cầm cốc nước lên bằng tay trái nhưng không được. Kết quả là nó rơi xuống và vỡ tan tành.
- Eun Hee...
- Dì đừng tốt với con như vậy nữa... Dì chỉ làm con cảm thấy con... vô dụng hơn thôi!!!
Tôi cười nhạt nhẽo rồi quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Lại nữa rồi... cứ mỗi lúc tuyệt vọng tôi lại nhớ... đến người ấy. Tại sao chứ??? tại sao cứ phải là anh??
- Muốn quên 1 người phải làm sao ạ??
- Hả??
- Muốn người ấy không còn xuất hiện trong tâm trí mình thì phải làm sao hả dì??
- Eun Hee...
- Con muốn quên... con muốn người ấy biến mất thật nhanh khỏi đầu con!!!
- EUn Hee!!!- Dì Suchin nhìn thẳng vào tôi.- Tại sao con lại muốn quên đi người mà con không muốn?? Con càng bắt em mình quên đi, thì con càng nhớ đó!!!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Quên anh đi là cách tốt nhất mà!!!
- Con có hỏi tại sao cậu ấy lại hành động như thế??
- Dạ... con không hỏi!!! Bởi vì, con sợ câu trả lời của anh ấy!!! Những lời anh ấy nói có thể là quá đủ...
- Thôi, Eun Hee à!! Con đừng nghĩ nữa, thoải mái đi con. Ngủ 1 giấc đi, rồi con sẽ ổn!!!- Dì Soo Ha ôm tôi vào lòng và khẽ hát khúc hát ru. Tôi như 1 đứa trẻ cứ dần chìm vào giấc ngủ.
Nếu tôi không điều trị thì sẽ ngồi xe lăn cả đời... Thế nhưng... không phải ai điều trị cũng có kết quả. Tôi là 1 người trong số đó. Đã được 1 tháng rồi... việc điều trị không đem lại kết quả gì... Và dường như là... tôi đang chán nản... Cái ý nghĩ sẽ đi lại được bình thường dần như tan biến mất...
"Tôi đã gặp Yoochun và chúng tôi quyết định trở về Nhật."
Kasumi đã nhắn tin báo cho tôi biết. Anh đi... khi ấy... chắc em sẽ quên được anh... quên được những tháng ngày ấy... phải không anh???
.........................................
- Eun Hee... - Tôi chạy 1 mạch, mở cánh cửa 1 cách thô bạo. Đứng lại trong phòng, tôi ngây người ra, ngó quanh quất.- Cháu xin lỗi... chắc cháu nhầm phòng ạ!!!- Tôi lễ phép cúi người xin lỗi người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi trên ghế khóc nức nở.
- Eun Hee, bọn anh đến rồi đây!!!.... Ơ... Yoochun...- Junsu trợn mắt ngó tôi, cả 3 người còn lại cũng vậy.
- Sao... sao cậu lại ở đây???- Yunho nói chưng hửng.
- Tôi tìm Eun Hee...!!! Nhưng...
- Dì Suchin... dì sao vậy??- Changmin lo lắng.
- Eun Hee... nó... nó....- Người phụ nữ ấy chợt bật khóc.- Nó bỏ đi rồi... nó nói... nó... không muốn làm mọi người khổ vì nó... nó... sao nó lại ngốc vậy chứ...
- Cô ấy đã đi đâu chứ???- Jaejoong vò đầu.
Tôi vội chạy đi và không kịp nói tiếng nào.
- Yoochun... em đi đâu đó???- Yunho gọi với theo.
- Em sẽ đưa Eun Hee về...!!
Tôi lên xe và phóng ngay đi.
- Em ở đâu, Eun Hee???
Tay tôi nắm chặt vật ấy... sợi dây chuyền tôi tặng em...
- Phải rồi!!! Em ở đó!!!
Trong lòng rạo rực... tôi biết nơi em đến... chắc chắn... em đang ở đó... Tôi nhấn ga, đi nhanh nhất ở mức có thể. Lúc này tôi muốn được ôm em trong vòng tay, tôi sẽ không buông em ra nữa... không bao giờ...
.....Cách đây 2 tiếng.....
- Yoochun... Yoochun...
- Hả?? À... có chuyện gì sao??- Tôi nhìn Kasumi.
- Anh sao thế??
- Không... anh...
Cô ấy thở hắt ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, trên tay cầm chiếc vé. Tôi bỗng ngạc nhiên chăm chăm nhìn cô ấy.
- Sao lại chỉ có 1 vé... Kasumi.... thế này là...???
- Tất nhiên là chỉ có 1 vé thôi!!!- Cô ấy trả lời thản nhiên.
- Chúng ta cùng đi mà!!!
- Chỉ em thôi!! Anh sẽ ở lại!!
- Gì cơ??
- Anh thật sự muốn đi cùng em???
- Hả???
- Anh có yêu em không Yoochun??- Cô ấy nhìn tôi.
- Anh....
- Anh yêu Eun Hee...- Cô ấy cười nhạt.
Kasumi lôi trong túi ra sợi dây chuyền và đặt nó vào tay tôi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên lần 2.
- Sao lại...
- Eun Hee đã đưa nó cho em... khi cô ấy đang hấp hối...
- Hả??- Tôi đứng bật dậy.
- Cô ấy đã cứu mạng sống của em... vì cái lí do... là chỉ có em mới có thể đem laị hạnh phúc cho anh lúc này... Cô ấy nói... dù có chuyện gì xảy ra...cũng không được cho anh biết... Cô ấy tỉnh lại nhưng... đôi chân và cánh tay trái của cô ấy... bị liệt...
- Liệt...!!!- Tôi nói lớn.
- Anh mau đi tìm cô ấy đi!!! Cô ấy cần anh hơn bao giờ hết!!!
- Nhưng...
- Em ổn mà!! Anh còn đứng đây là em đổi ý đó...!!
- Cảm... ơn em Kasumi...
Và bây giờ là lúc tôi đi tìm tình yêu của mình..... Eun Hee.....
- EUn Hee... con đừng cố!!!
Tôi cố gắng cầm cốc nước lên bằng tay trái nhưng không được. Kết quả là nó rơi xuống và vỡ tan tành.
- Eun Hee...
- Dì đừng tốt với con như vậy nữa... Dì chỉ làm con cảm thấy con... vô dụng hơn thôi!!!
Tôi cười nhạt nhẽo rồi quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Lại nữa rồi... cứ mỗi lúc tuyệt vọng tôi lại nhớ... đến người ấy. Tại sao chứ??? tại sao cứ phải là anh??
- Muốn quên 1 người phải làm sao ạ??
- Hả??
- Muốn người ấy không còn xuất hiện trong tâm trí mình thì phải làm sao hả dì??
- Eun Hee...
- Con muốn quên... con muốn người ấy biến mất thật nhanh khỏi đầu con!!!
- EUn Hee!!!- Dì Suchin nhìn thẳng vào tôi.- Tại sao con lại muốn quên đi người mà con không muốn?? Con càng bắt em mình quên đi, thì con càng nhớ đó!!!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Quên anh đi là cách tốt nhất mà!!!
- Con có hỏi tại sao cậu ấy lại hành động như thế??
- Dạ... con không hỏi!!! Bởi vì, con sợ câu trả lời của anh ấy!!! Những lời anh ấy nói có thể là quá đủ...
- Thôi, Eun Hee à!! Con đừng nghĩ nữa, thoải mái đi con. Ngủ 1 giấc đi, rồi con sẽ ổn!!!- Dì Soo Ha ôm tôi vào lòng và khẽ hát khúc hát ru. Tôi như 1 đứa trẻ cứ dần chìm vào giấc ngủ.
Nếu tôi không điều trị thì sẽ ngồi xe lăn cả đời... Thế nhưng... không phải ai điều trị cũng có kết quả. Tôi là 1 người trong số đó. Đã được 1 tháng rồi... việc điều trị không đem lại kết quả gì... Và dường như là... tôi đang chán nản... Cái ý nghĩ sẽ đi lại được bình thường dần như tan biến mất...
"Tôi đã gặp Yoochun và chúng tôi quyết định trở về Nhật."
Kasumi đã nhắn tin báo cho tôi biết. Anh đi... khi ấy... chắc em sẽ quên được anh... quên được những tháng ngày ấy... phải không anh???
.........................................
- Eun Hee... - Tôi chạy 1 mạch, mở cánh cửa 1 cách thô bạo. Đứng lại trong phòng, tôi ngây người ra, ngó quanh quất.- Cháu xin lỗi... chắc cháu nhầm phòng ạ!!!- Tôi lễ phép cúi người xin lỗi người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi trên ghế khóc nức nở.
- Eun Hee, bọn anh đến rồi đây!!!.... Ơ... Yoochun...- Junsu trợn mắt ngó tôi, cả 3 người còn lại cũng vậy.
- Sao... sao cậu lại ở đây???- Yunho nói chưng hửng.
- Tôi tìm Eun Hee...!!! Nhưng...
- Dì Suchin... dì sao vậy??- Changmin lo lắng.
- Eun Hee... nó... nó....- Người phụ nữ ấy chợt bật khóc.- Nó bỏ đi rồi... nó nói... nó... không muốn làm mọi người khổ vì nó... nó... sao nó lại ngốc vậy chứ...
- Cô ấy đã đi đâu chứ???- Jaejoong vò đầu.
Tôi vội chạy đi và không kịp nói tiếng nào.
- Yoochun... em đi đâu đó???- Yunho gọi với theo.
- Em sẽ đưa Eun Hee về...!!
Tôi lên xe và phóng ngay đi.
- Em ở đâu, Eun Hee???
Tay tôi nắm chặt vật ấy... sợi dây chuyền tôi tặng em...
- Phải rồi!!! Em ở đó!!!
Trong lòng rạo rực... tôi biết nơi em đến... chắc chắn... em đang ở đó... Tôi nhấn ga, đi nhanh nhất ở mức có thể. Lúc này tôi muốn được ôm em trong vòng tay, tôi sẽ không buông em ra nữa... không bao giờ...
.....Cách đây 2 tiếng.....
- Yoochun... Yoochun...
- Hả?? À... có chuyện gì sao??- Tôi nhìn Kasumi.
- Anh sao thế??
- Không... anh...
Cô ấy thở hắt ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, trên tay cầm chiếc vé. Tôi bỗng ngạc nhiên chăm chăm nhìn cô ấy.
- Sao lại chỉ có 1 vé... Kasumi.... thế này là...???
- Tất nhiên là chỉ có 1 vé thôi!!!- Cô ấy trả lời thản nhiên.
- Chúng ta cùng đi mà!!!
- Chỉ em thôi!! Anh sẽ ở lại!!
- Gì cơ??
- Anh thật sự muốn đi cùng em???
- Hả???
- Anh có yêu em không Yoochun??- Cô ấy nhìn tôi.
- Anh....
- Anh yêu Eun Hee...- Cô ấy cười nhạt.
Kasumi lôi trong túi ra sợi dây chuyền và đặt nó vào tay tôi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên lần 2.
- Sao lại...
- Eun Hee đã đưa nó cho em... khi cô ấy đang hấp hối...
- Hả??- Tôi đứng bật dậy.
- Cô ấy đã cứu mạng sống của em... vì cái lí do... là chỉ có em mới có thể đem laị hạnh phúc cho anh lúc này... Cô ấy nói... dù có chuyện gì xảy ra...cũng không được cho anh biết... Cô ấy tỉnh lại nhưng... đôi chân và cánh tay trái của cô ấy... bị liệt...
- Liệt...!!!- Tôi nói lớn.
- Anh mau đi tìm cô ấy đi!!! Cô ấy cần anh hơn bao giờ hết!!!
- Nhưng...
- Em ổn mà!! Anh còn đứng đây là em đổi ý đó...!!
- Cảm... ơn em Kasumi...
Và bây giờ là lúc tôi đi tìm tình yêu của mình..... Eun Hee.....
Re: .........Choosey lover.........(Love DBSK^.^)
"- Chúng ta khiêu vũ nhé!!!
- Em.... em không biết khiêu vũ....
- Không sao.... không phải là động tác mạnh mẽ gì lắm đâu, chỉ cần em làm theo anh là được!!! Nào....
- Mọi.... mọi người... đang nhìn chúng ta.....
- Vì em rất đẹp. Thả lỏng 1 chút.... Đúng rồi!! Đưa tay cho anh....
- Hình như... em sắp ngã....
- Anh sẽ dìu em!!!
- Anh Yoochun... mọi người xung quanh đều....
- Em chỉ cần nghe tiếng nhạc là đủ rồi!!!
- Nhưng mọi người đang nhìn chúng ta....!!
- Em chỉ cần nhìn thấy 1 mình anh là đủ!!!
"Anh Yoochun....".
- Vâng....!!! Em sẽ... chỉ nhìn anh thôi..... ".
Bây giờ Eun Hee đang ngồi tại nhà hàng đó... 1 nơi ấm cúng... Những kí ức đang ùa về mỗi lúc 1 nhanh hơn... Cô chỉ biết cười và cố quên đi...
Khó khăn lắm Eun Hee mới đến được chỗ này. Vì là ngồi xe lăn nên việc đi lại rất bất tiện. Chiếc xe rì rì lăn bánh. Nơi cô đang đứng chính là nơi người ấy trao cho cô... điều kì diệu nhất...
"- Em mở ra đi!! Nó là của em....
Tôi nhìn anh, rồi mở cái hộp..... Mở to mắt, như sắp khóc,... rồi lại đưa đôi mắt long lanh nhìn anh ấy...
- Anh sẽ đeo nó cho em....- Anh cầm lấy cái dây chuyền hình trái tim đeo cho tôi. Tôi đã hiểu rồi.... Hiểu tất cả những câu nói và hành động của anh ấy trong buổi tối ngày hôm nay... Hiểu rằng....
- Nó rất hợp với em!!!"
- Bây giờ nó không thuộc về em nữa...- Cô chua xót nhìn ra xa...
Bình yên quá, dễ chịu thật. Anh nắng sưởi ấm con người. Eun Hee cứ đứng đó tận hưởng sự yên tĩnh ấy...
"Tôi sẽ quên... ừ... lần cuối... đây sẽ là lần cuối... lần cuối cùng... tôi nghĩ về anh..." Cô nghĩ.
Rừ ... Rừ... Eun Hee toan tắt máy vì lúc nãy cũng có nhiều cuộc gọi cuả Yunho nhưng cô không nhấc. Cứ nghĩ là lần này cũng sẽ vậy... Mắt cô mở to khi nhìn vào màn hình điện thoại... tên của người gọi. Điện thoại vẫn không ngừng rung lên... cô đắn đo 1 lúc rồi quyết định nhấc máy.
- Eun Hee....- Giọng người đó vang lên.
- Anh chưa đi sao???
- Anh ở lại... anh sẽ không đi nữa...
- Kasumi thì sao?? Anh bỏ mặc cô ấy à??
- Anh không bỏ mặc ai cả... anh chỉ làm điều mình cần làm thôi... anh đi tìm người anh yêu...
- Người đó không phải em... không phải... anh đã nói... kết thúc rồi sao...- Eun Hee bắt đầu khóc.
- Yoochun à..... anh cũng đâu biết rằng khi anh nói vậy... em đã đau nhường nào... lúc ấy... lời nói của anh như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim em. Con tim em quặn lên từng hồi. Anh à... không thể đâu... không còn gì nữa anh à... hết rồi... mọi chuyện đã kết thúc rồi...
- Eun Hee.....
- Nắng luôn tươi cười, vui vẻ. Anh là nắng. Còn em... nhút nhát và yếu đuối... đó là mưa... Anh biết không đã lâu lắm rồi, mưa không còn gặp Nắng... cầu vồng không còn xuất hiện.... và Hạnh phúc cũng không còn hiện diện... Nắng ra đi và Mưa cứ mãi chờ đợi... 1 hình bóng không thuộc về mình... 1 tình yêu không thể có được... 1 ngày Nắng quay về bên Mưa ... Mưa và Nắng đã từng ở bên nhau, hạnh phúc ấy là cầu vồng xuất hiện. Khi nó đến tạo ra 1 cầu vồng đẹp lung linh và kỳ diệu như 1 phép màu. Và cũng như tình yêu, cầu vồng chỉ xuất hiện 1 cách ngắn ngủi. Vội đến rồi vội đi, để lại phía sau những vệt màu, những dấu vết mờ hằn trên bầu trời...Nhưng... đó chỉ là ảo tưởng mà thôi... mưa và nắng không cùng hiện diện anh à... Có mưa thì không có nắng và ngược lại... Khi mưa đến là khi... nắng bị mấy đen che khuất... Lúc ấy nắng chỉ nhìn thấy mây thôi...
- Em có nghĩ rằng... em đã nghĩ sai... EUn Hee... Đôi khi Nắng cũng suy nghĩ, một tình yêu chỉ có một phía, liệu có là hạnh phúc, có là yêu thật không? Mỗi khi Mưa vui cười tí tách thì Nắng lung linh, lấp lánh như mảnh vỡ thủy tinh... Mỗi khi Mưa buồn, than khóc, Nắng cũng nhạt bớt màu... Bầu trời không thấy Nắng rực rỡ... Trong thâm tâm nắng luốn đặt ra 1 câu hỏi: "Sao Nắng không quyết tâm giành lấy Mưa?"... Em biết vì sao không... vì Nắng không có can đảm. Và biết rõ không thể có được Mưa. Nắng không thể nói ra câu "Mưa đừng đi! Hãy ở lại. Vì Nắng!..."... Đến lúc... Nắng quyết định nói thật lòng mình... thì nắng lại thấy nụ cười của Mưa với 1 người khác... Vui vẻ, không chút u buồn... lúc bên nắng... mưa không như thế. Phải chăng nắng chỉ đem lại cho mưa đau khổ. Cứ nghĩ thế... Nắng đã làm Mưa tổn thương, đã rời xa mưa... Nhưng... lúc này đây... anh nhận ra... Mưa cũng yêu Nắng Eun Hee ạ... Anh đã muốn hỏi em... còn có thể không... chúng ta... bắt đầu lại được không em???
- Mưa và Nắng gặp nhau ư?? Có thể không??
Tách... tách... tách... Từng hạt mưa khẽ rơi xuống, mỗi lúc 1 to hơn. Mưa và nắng... Eun Hee ngạc nhiên nhìn khung cảnh ấy... Lần đầu tiên cô nhìn thấy mưa và nắng cùng 1 lúc... lần đầu tiên...
- Em thấy chứ... họ gặp nhau rồi!!
- Không...- Eun Hee lắc đầu...- Chỉ là tự dưng vậy thôi... đó là do ông trời mà... Còn 2 ta thì không thể... Không thể bất ngờ như vậy... Anh sẽ chẳng xuất hiện như thế này...
- Tại sao lại không??
Tiếng nói đằng sau Eun Hee vang lên. Cô từ từ, điều khiển xe lăn quay lại.
- Anh nhìn rõ lắm Eun Hee... Dù em là mưa... nhưng anh vẫn thấy rõ... Chắc hẳn em cũng thấy anh...
Yoochun đứng đó nãy giờ... anh đứng nhìn cái dáng người nhỏ bé của Eun Hee. Anh từng là người làm Eun Hee đau khổ. Phải... như thế thì Eun Hee sẽ giận anh, hận anh lắm. Cô sẽ làm gì đây?? Tha thứ cho anh hay... cứ để mọi chuyện như vậy, từ bỏ,...chỉ 1 câu thôi... kết thúc rồi...
Đôi môi Eun Hee mím chặt lại, cô từ từ rời khỏi chiếc xe lăn, đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Bước từng bước khó khăn, khuôn mặt nhăn lên vì đau, nhưng cô vẫn bước tới. Mưa không thể ngăn cản việc cô muốn làm... Thứ gì đã khíên cô trở nên mạnh mẽ như vậy... Phải chăng là tình yêu...
Khoảng cách còn lại chả là bao nhưng Eun Hee như không chịu nổi và khịu xuống. Yoochun vội chạy lại đỡ lấy Eun Hee.
- Anh sẽ không để em vấp ngã!!!- Yoochun nhìn cô cười hiền.
Cô đưa bàn tay bé bỏng lên chạm vào khuôn mặt của Yoochun, để biết được đây không phải mơ. Để cô nhận ra rằng anh luôn hiện diện, để khắc ghi hình ảnh anh trong trái tim mình. Ngạc nhiên thay đó lại là bàn tay trái...
Trong khoảnh khắc diệu kì ấy Eun Hee chỉ biết mỉm cười với sự ngạc nhiên. Chính bản thân cô cũng không hiểu được tại sao mình lại có thể làm như vậy!! Tự đứng dậy, có thể cử động cánh tay. Việc mà cô không thể làm trong suốt 1 tháng điều trị vừa qua...
- Em.... em không biết khiêu vũ....
- Không sao.... không phải là động tác mạnh mẽ gì lắm đâu, chỉ cần em làm theo anh là được!!! Nào....
- Mọi.... mọi người... đang nhìn chúng ta.....
- Vì em rất đẹp. Thả lỏng 1 chút.... Đúng rồi!! Đưa tay cho anh....
- Hình như... em sắp ngã....
- Anh sẽ dìu em!!!
- Anh Yoochun... mọi người xung quanh đều....
- Em chỉ cần nghe tiếng nhạc là đủ rồi!!!
- Nhưng mọi người đang nhìn chúng ta....!!
- Em chỉ cần nhìn thấy 1 mình anh là đủ!!!
"Anh Yoochun....".
- Vâng....!!! Em sẽ... chỉ nhìn anh thôi..... ".
Bây giờ Eun Hee đang ngồi tại nhà hàng đó... 1 nơi ấm cúng... Những kí ức đang ùa về mỗi lúc 1 nhanh hơn... Cô chỉ biết cười và cố quên đi...
Khó khăn lắm Eun Hee mới đến được chỗ này. Vì là ngồi xe lăn nên việc đi lại rất bất tiện. Chiếc xe rì rì lăn bánh. Nơi cô đang đứng chính là nơi người ấy trao cho cô... điều kì diệu nhất...
"- Em mở ra đi!! Nó là của em....
Tôi nhìn anh, rồi mở cái hộp..... Mở to mắt, như sắp khóc,... rồi lại đưa đôi mắt long lanh nhìn anh ấy...
- Anh sẽ đeo nó cho em....- Anh cầm lấy cái dây chuyền hình trái tim đeo cho tôi. Tôi đã hiểu rồi.... Hiểu tất cả những câu nói và hành động của anh ấy trong buổi tối ngày hôm nay... Hiểu rằng....
- Nó rất hợp với em!!!"
- Bây giờ nó không thuộc về em nữa...- Cô chua xót nhìn ra xa...
Bình yên quá, dễ chịu thật. Anh nắng sưởi ấm con người. Eun Hee cứ đứng đó tận hưởng sự yên tĩnh ấy...
"Tôi sẽ quên... ừ... lần cuối... đây sẽ là lần cuối... lần cuối cùng... tôi nghĩ về anh..." Cô nghĩ.
Rừ ... Rừ... Eun Hee toan tắt máy vì lúc nãy cũng có nhiều cuộc gọi cuả Yunho nhưng cô không nhấc. Cứ nghĩ là lần này cũng sẽ vậy... Mắt cô mở to khi nhìn vào màn hình điện thoại... tên của người gọi. Điện thoại vẫn không ngừng rung lên... cô đắn đo 1 lúc rồi quyết định nhấc máy.
- Eun Hee....- Giọng người đó vang lên.
- Anh chưa đi sao???
- Anh ở lại... anh sẽ không đi nữa...
- Kasumi thì sao?? Anh bỏ mặc cô ấy à??
- Anh không bỏ mặc ai cả... anh chỉ làm điều mình cần làm thôi... anh đi tìm người anh yêu...
- Người đó không phải em... không phải... anh đã nói... kết thúc rồi sao...- Eun Hee bắt đầu khóc.
- Yoochun à..... anh cũng đâu biết rằng khi anh nói vậy... em đã đau nhường nào... lúc ấy... lời nói của anh như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim em. Con tim em quặn lên từng hồi. Anh à... không thể đâu... không còn gì nữa anh à... hết rồi... mọi chuyện đã kết thúc rồi...
- Eun Hee.....
- Nắng luôn tươi cười, vui vẻ. Anh là nắng. Còn em... nhút nhát và yếu đuối... đó là mưa... Anh biết không đã lâu lắm rồi, mưa không còn gặp Nắng... cầu vồng không còn xuất hiện.... và Hạnh phúc cũng không còn hiện diện... Nắng ra đi và Mưa cứ mãi chờ đợi... 1 hình bóng không thuộc về mình... 1 tình yêu không thể có được... 1 ngày Nắng quay về bên Mưa ... Mưa và Nắng đã từng ở bên nhau, hạnh phúc ấy là cầu vồng xuất hiện. Khi nó đến tạo ra 1 cầu vồng đẹp lung linh và kỳ diệu như 1 phép màu. Và cũng như tình yêu, cầu vồng chỉ xuất hiện 1 cách ngắn ngủi. Vội đến rồi vội đi, để lại phía sau những vệt màu, những dấu vết mờ hằn trên bầu trời...Nhưng... đó chỉ là ảo tưởng mà thôi... mưa và nắng không cùng hiện diện anh à... Có mưa thì không có nắng và ngược lại... Khi mưa đến là khi... nắng bị mấy đen che khuất... Lúc ấy nắng chỉ nhìn thấy mây thôi...
- Em có nghĩ rằng... em đã nghĩ sai... EUn Hee... Đôi khi Nắng cũng suy nghĩ, một tình yêu chỉ có một phía, liệu có là hạnh phúc, có là yêu thật không? Mỗi khi Mưa vui cười tí tách thì Nắng lung linh, lấp lánh như mảnh vỡ thủy tinh... Mỗi khi Mưa buồn, than khóc, Nắng cũng nhạt bớt màu... Bầu trời không thấy Nắng rực rỡ... Trong thâm tâm nắng luốn đặt ra 1 câu hỏi: "Sao Nắng không quyết tâm giành lấy Mưa?"... Em biết vì sao không... vì Nắng không có can đảm. Và biết rõ không thể có được Mưa. Nắng không thể nói ra câu "Mưa đừng đi! Hãy ở lại. Vì Nắng!..."... Đến lúc... Nắng quyết định nói thật lòng mình... thì nắng lại thấy nụ cười của Mưa với 1 người khác... Vui vẻ, không chút u buồn... lúc bên nắng... mưa không như thế. Phải chăng nắng chỉ đem lại cho mưa đau khổ. Cứ nghĩ thế... Nắng đã làm Mưa tổn thương, đã rời xa mưa... Nhưng... lúc này đây... anh nhận ra... Mưa cũng yêu Nắng Eun Hee ạ... Anh đã muốn hỏi em... còn có thể không... chúng ta... bắt đầu lại được không em???
- Mưa và Nắng gặp nhau ư?? Có thể không??
Tách... tách... tách... Từng hạt mưa khẽ rơi xuống, mỗi lúc 1 to hơn. Mưa và nắng... Eun Hee ngạc nhiên nhìn khung cảnh ấy... Lần đầu tiên cô nhìn thấy mưa và nắng cùng 1 lúc... lần đầu tiên...
- Em thấy chứ... họ gặp nhau rồi!!
- Không...- Eun Hee lắc đầu...- Chỉ là tự dưng vậy thôi... đó là do ông trời mà... Còn 2 ta thì không thể... Không thể bất ngờ như vậy... Anh sẽ chẳng xuất hiện như thế này...
- Tại sao lại không??
Tiếng nói đằng sau Eun Hee vang lên. Cô từ từ, điều khiển xe lăn quay lại.
- Anh nhìn rõ lắm Eun Hee... Dù em là mưa... nhưng anh vẫn thấy rõ... Chắc hẳn em cũng thấy anh...
Yoochun đứng đó nãy giờ... anh đứng nhìn cái dáng người nhỏ bé của Eun Hee. Anh từng là người làm Eun Hee đau khổ. Phải... như thế thì Eun Hee sẽ giận anh, hận anh lắm. Cô sẽ làm gì đây?? Tha thứ cho anh hay... cứ để mọi chuyện như vậy, từ bỏ,...chỉ 1 câu thôi... kết thúc rồi...
Đôi môi Eun Hee mím chặt lại, cô từ từ rời khỏi chiếc xe lăn, đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Bước từng bước khó khăn, khuôn mặt nhăn lên vì đau, nhưng cô vẫn bước tới. Mưa không thể ngăn cản việc cô muốn làm... Thứ gì đã khíên cô trở nên mạnh mẽ như vậy... Phải chăng là tình yêu...
Khoảng cách còn lại chả là bao nhưng Eun Hee như không chịu nổi và khịu xuống. Yoochun vội chạy lại đỡ lấy Eun Hee.
- Anh sẽ không để em vấp ngã!!!- Yoochun nhìn cô cười hiền.
Cô đưa bàn tay bé bỏng lên chạm vào khuôn mặt của Yoochun, để biết được đây không phải mơ. Để cô nhận ra rằng anh luôn hiện diện, để khắc ghi hình ảnh anh trong trái tim mình. Ngạc nhiên thay đó lại là bàn tay trái...
Trong khoảnh khắc diệu kì ấy Eun Hee chỉ biết mỉm cười với sự ngạc nhiên. Chính bản thân cô cũng không hiểu được tại sao mình lại có thể làm như vậy!! Tự đứng dậy, có thể cử động cánh tay. Việc mà cô không thể làm trong suốt 1 tháng điều trị vừa qua...
Re: .........Choosey lover.........(Love DBSK^.^)
Jin pók tem cho Min đey!!!Hi ya!!!Ta đã jành đc góc tem còn lại sau khi jật tem hết cỡ với Lil mẹ trẻ(Lil'Mama)
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Trang 4 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Similar topics
» [Fanfic hot]Love test
» Mirotic-DBSK
» One heart one love - DBSK fic
» [Trans long fic]We're in love with gays
» ...Fools in Love...
» Mirotic-DBSK
» One heart one love - DBSK fic
» [Trans long fic]We're in love with gays
» ...Fools in Love...
Trang 4 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết