Kiêu --> xiêu và...yêu
2 posters
Trang 4 trong tổng số 4 trang
Trang 4 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 18: Lựu đạn ...tình yêu
Hai đứa chúng tôi tiến đến bên bọn con gái cùng hội đang đứng túm năm tụm ba cười đùa ở góc phòng.
- Oa, xem ai kìa! Cái Xuyến xem ra là đứa đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của tôi.
- Mày đỡ tao cái, Trâm! Cái Nga “mỏ nhọn” giả bộ muốn ngất xỉu khi nó nhìn thấy tôi.
Lập tức cả hội chúng nó quay sang “bình phẩm” tôi. Đứa thì bảo tôi rất hợp với bộ váy. Đứa thì thắc mắc rằng bấy lâu nay chưa bao giờ thấy tôi điệu đến vậy. Đứa lại phàn nàn sao chỗ xẻ của chiếc váy lại không táo bạo lên thêm tí nữa. v.v
Tôi chỉ cười tủm tỉm một cách hiền lành. Mắt tôi cố tình chớp chớp và ngón tay tôi xoắn xoắn cái lọn tóc buông rủ điệu đà bên mang tai. Và mỗi khi có tiếng một đứa nào đó cất lên là tôi lại thay đổi kiểu đứng của mình theo kiểu mà mấy cô người mẫu hay uốn éo. Cái Hiền dường như đọc được ý nghĩ của tôi qua các động tác đó. Nó cười ngặt nghẽo. Một lát sau tiếng cười của con nhóc và cái tay chỉ chỏ của nó mới làm cả bọn chú ý đến tôi. Chúng cười phá lên. Chúng tôi làm huyên náo cả một không gian của hội trường.
- Phải đề nghị ban tổ chức cho thêm tiết mục trình diễn thời trang. Các em nghĩ sao? Tiếng anh Minh đột ngột vang lên.
Tôi sượng sùng đứng sững lại, đầu cúi gằm xuống nền nhà tránh cái nhìn bất bình thường của anh.
Mấy đứa kia được thể nhao nhao tán thành.
- Ý kiến hay đấy, anh ơi!
- Trình diễn có được thưởng gì không anh?
- Không phải là thưởng. Người ta gọi đó là cát-xê hay đất-xê gì gì đó í mà. Anh Minh nhỉ?
- Nhưng mà tiết mục này liệu có được chấp nhận không ạ? Tôi buột miệng.
Câu hỏi rất vu vơ của tôi lại khiến cho sự nhốn nháo tạm thời lắng xuống.
- Được chứ em. Anh được giao nhiệm vụ “khuấy động không khí” mà. Anh Minh nháy mắt với tôi. (lại hấp háy, ghét thế ko bít?!)
Thế là lũ con gái lại ồn ào, sôi nổi hẳn lên.
- Anh ơi! Em làm người mẫu được không anh?
- Đừng chọn nó. Chọn em này. Em giống người mẫu hơn.
- Em có năng khiếu người mẫu bẩm sinh này. Anh chọn em nhé!
- Em là em họ của Thanh Hằng này. Không tin, anh nhìn chân em mà xem.
- Đừng nhìn chân nó. Nhìn chân em này! Dài hàng ...cây số. Tôi nhại giọng của đứa vừa nói. (hihi)
…
Anh Minh ra hiệu cho cả bọn yên lặng. Lập tức bọn chúng im thin thít.
- Thế này nhé. Anh có một ý kiến. Ai đồng ý thì sau khi anh nói xong các em giơ tay lên. Ok?
- OK. Cả lũ con gái nhao nhao. Nhất loạt các cánh tay đều giơ lên.
- Anh sẽ chọn ra một vài cô. Sau đó sẽ cho các em tập thật nhanh rồi biểu diễn luôn.
- Đồng ý! Bọn con gái đứa nào đứa nấy mặt mũi hớn hở.
Im lặng quan sát lũ chúng tôi một lát rồi anh Minh nói tiếp:
- Chúng ta sẽ có ban giám khảo và 3 giải cho người trình diễn đẹp nhất.
- Oa, hoành tráng phết nhỉ? Cứ như là thi hoa hậu í.
- Anh ơi, giải nhất được gì hả anh?
- Anh sẽ thông báo sau.
- Ùi, biết trước để thi cho nó máu.
- Đúng rồi. Nhỡ giải nhất là một thùng sản phẩm của Công ty thì em còn cất cánh con chuồn chuồn.
- Các em yên tâm. Giải thưởng rất có giá trị. Có điều bây giờ chưa thể hé lộ.
Không đứa nào có ý kiến gì nữa nhưng tiếng thì thào bắt đầu nổi lên. Rồi đứa nọ hích vào đứa kia, rồi cấu rồi véo, rồi hihi haha cười nói mỗi lúc một to.
- OK. Bây giờ anh đọc tên và các em biểu quyết nhé? Anh Minh vỗ tay gia hiệu trật tự và nói lớn.
- Vâng. Anh bắt đầu đi anh. Cái Xuyến nói với vẻ hí hửng của đứa trẻ con chờ được phát kẹo.
Cả bọn chúng tôi đột nhiên cũng im bặt. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh Minh.
Anh Minh đưa mắt nhìn lần lượt từng đứa. Ánh mắt của anh ấy dừng lại ở tôi rồi lại di chuyển sang cái Trâm.
- Người đầu tiên là bạn này. Tay anh Minh chỉ vào cái Trâm.
- Anh này tinh mắt thế! Cái Xuyến gật gù – Nhưng đáng lẽ ra phải chỉ đứa khác trước cơ. Nó đưa cái nhìn ranh mãnh sang tôi.
Tôi biết là con nhỏ muốn ám chỉ gì khi nó dùng từ “đứa khác”. Tôi thụt lùi lại và nhanh chóng tách mình ra khỏi đám đông. Tôi quay đầu bỏ chạy.
- Ê, con kia! Mày chạy đi đâu cho thoát hả? Tiếng cái Xuyến léo nhéo đằng sau.
Tôi ngoái lại le lưỡi. Chợt thoáng thấy có ai đó đằng trước nhưng tôi không kịp dừng nữa. Tôi chỉ kịp nhận thức là mình sắp gây ra một cú va chạm khủng khiếp. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Khuôn mặt tôi cảm nhận được hơi thở có mùi thuốc lá. Đôi vai tôi cảm nhận được sự rắn chắc của đôi tay đang ôm ghì tôi lại. Hình như đó là một người đàn ông. Tôi bắt đầu trấn tĩnh lại và sau khi phân tích nhanh chóng các “cơ sở dữ liệu”, tôi đã kết luận được nạn nhân của mình là… nam giới.
- Nhìn thấy anh mừng đến thế cơ à bé?
Tiếng nói của giám đốc Vương nhẹ hơn cơn gió thoảng mà sao tôi thấy như sấm sét nổ bên tai. Ối Trời ơi! Tại sao người tôi xô vào lại là anh ta cơ chứ? Câu xin lỗi đã chuẩn bị sẵn trong miệng chưa kịp thoát ra thì đã bị anh ta chặn lại. Tôi ấm ức nhiều hơn là sợ hãi. Mở choàng mắt và ngước lên nhìn, tôi đụng phải ánh mắt nheo nheo trêu chọc của anh ta.
- Bé của anh đẹp quá! Giám đốc Vương ghé vào tai tôi thì thầm.
“Ai là bé của anh chứ? Hứ!!!” tôi ngang nhiên lườm anh chàng một cái sắc lẻm.
- Sao lại nhìn anh âu yếm thế? Anh chàng que củi đáng ghét cố tình nói to làm tôi sững người.
Hahahhahaa… Tôi nghe thấy tiếng cười ồ lên một cách thích thú của rất nhiều người. Lúc này tôi mới nhận ra là bên cạnh giám đốc Vương còn có thêm 4 đến 5 người. Vừa ngượng vừa ngại ngùng, tất cả những cảm xúc đó pha trộn vào nhau và quét lên khuôn mặt tôi một màu đỏ. Tôi ước gì mình học được phép độn thổ của Ninja thì lúc này là thời điểm tốt nhất để tôi đem ra thực hành. Chắc chắn là tôi sẽ rẽ đất mà biến cho nhanh. Tốt nhất là bỏ đi, tôi quyết định.
Tôi cố mở to hết cỡ đôi mắt của mình để nhìn anh chàng cho ra một cái lườm đáng đời. Trước khi ngoảy mặt đi tôi còn “khuyến mại” cho sếp của tôi một cái bĩu môi. Thực hiện xong cái động tác bĩu môi tôi mới nhớ ra là tôi đã có lần bị cảnh cáo vì nó. Tôi đưa tay che miệng và chạy thật nhanh ra ngoài.
- Hân! Chị Thúy gọi kìa! Cái Hiền hích vào người tôi. Mải ngắm nghía mấy anh chàng ca sĩ đẹp trai đang đi vào nên tôi không nghe thấy tiếng gọi của chị Thúy. Ngơ ngác quay lại, tôi thấy chị Thúy đang vẫy mình.
- Chị gọi gì em ạ? Tôi hỏi.
- Em cùng với các bạn này mang đồ uống ra mời khách nhé. Chị Thúy vừa nói tay vừa chỉ vào mấy đứa con gái đang đứng xung quanh.
Sao lại chỉ có một số đứa phải làm thôi nhỉ? Tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi.
- Chỉ những em xinh gái chân dài mới được làm việc này thôi đấy! Chị Thúy dường như đoán được câu hỏi của tôi. Chị ta nhấn mạnh từ “chân dài” và đôi mắt của chị ta dán vào bộ váy của tôi với một ánh nhìn ganh ghét. À, thì ra chiếc váy của tôi đã lọt vào mắt của chị Thúy. Nhờ có nó mà tôi “bị” phát hiện ra là có cặp chân dài!? (ẹc ẹc)
- Các em lại đây. Đồ uống lấy ở chỗ này. Chị Thúy hướng dẫn sơ qua cho chúng tôi rồi đồng thời nói với chị có lẽ là quản lý nhân viên của khách sạn.
- Bàn giao cho em quản lý các cô này nhé. Cứ sử dụng xong rồi trả lại chị miễn đầy đủ là được. Nói rồi chị ta cười một cách bí hiểm và quay người bỏ đi.
Tôi thấy chị quản lý nói “cảm ơn” với vẻ rất bối rối. Một lát sau chị ta mới bảo chúng tôi bắt tay vào công việc rồi cũng bỏ đi luôn.
- Xin mời các anh dùng đồ uống ạ. Tôi mạnh dạn tiến tới đám đông sau một hồi lúng túng.
- Cảm ơn em.
- Cô phục vụ này xinh quá nhỉ!
- Nhân viên của Công ty mình hay sao ấy mà.
- Đúng rồi. Em này trong đội chăm sóc khách hàng đấy.
…
Đến chỗ nào tôi cũng nghe thấy người ta nói quanh đi quẩn lại mấy câu đó. Chả thấy ai hỏi tôi về lý do tại sao mà khách sạn đã có người phục vụ mà tôi lại phải đi làm cái việc ấy? Tôi cúi đầu, tránh không nhìn mặt ai và cũng cố không biểu lộ gì trên nét mặt.
- Hân! Sao em lại làm việc này?
Tôi ngẩng phắt lên. Đó là anh Minh. Tôi mừng như bắt được vàng. Ân nhân của tôi đây rồi!
- Dạ, chị Thúy bảo bọn em làm mà anh. Tôi đáp vội.
- Thúy nào? Anh Minh ngơ ngác.
- Chị ấy là trưởng nhóm của bọn em ạ. Tôi giải thích.
- Đâu? Em chỉ chị Thúy cho anh.
Tôi nhìn xung quanh. Phòng đông người quá. Phải một lúc sau tôi mới tìm thấy chị Thúy và chỉ cho anh Minh. Anh Minh bảo tôi đứng đấy chờ rồi tiến thẳng đến chỗ chị Thúy.
Tôi bê khay đồ uống đứng quan sát gian phòng. Mọi người trong Công ty đến khá đông. Ai cũng mặc những bộ quần áo thật đẹp và sang trọng. Họ thản nhiên cười nói với tư cách khách mời. Tôi cũng là nhân viên của Công ty mà xem tôi này: chả khác gì nhân viên chạy bàn. Váy đẹp và trang điểm kỹ càng làm gì chứ?
- Em ơi, cho anh một ly nữa nào. Một giọng đàn ông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Dạ… Tôi nhấc chai rượu rót cẩn thận vào ly của anh ta.
- Em có cặp chân “ngon” thế không biết! Người đàn ông không đi sau khi tôi rót đầy ly rượu mà đứng lại tán tỉnh. Anh ta nhìn tôi một cách sỗ sàng.
Hai đứa chúng tôi tiến đến bên bọn con gái cùng hội đang đứng túm năm tụm ba cười đùa ở góc phòng.
- Oa, xem ai kìa! Cái Xuyến xem ra là đứa đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của tôi.
- Mày đỡ tao cái, Trâm! Cái Nga “mỏ nhọn” giả bộ muốn ngất xỉu khi nó nhìn thấy tôi.
Lập tức cả hội chúng nó quay sang “bình phẩm” tôi. Đứa thì bảo tôi rất hợp với bộ váy. Đứa thì thắc mắc rằng bấy lâu nay chưa bao giờ thấy tôi điệu đến vậy. Đứa lại phàn nàn sao chỗ xẻ của chiếc váy lại không táo bạo lên thêm tí nữa. v.v
Tôi chỉ cười tủm tỉm một cách hiền lành. Mắt tôi cố tình chớp chớp và ngón tay tôi xoắn xoắn cái lọn tóc buông rủ điệu đà bên mang tai. Và mỗi khi có tiếng một đứa nào đó cất lên là tôi lại thay đổi kiểu đứng của mình theo kiểu mà mấy cô người mẫu hay uốn éo. Cái Hiền dường như đọc được ý nghĩ của tôi qua các động tác đó. Nó cười ngặt nghẽo. Một lát sau tiếng cười của con nhóc và cái tay chỉ chỏ của nó mới làm cả bọn chú ý đến tôi. Chúng cười phá lên. Chúng tôi làm huyên náo cả một không gian của hội trường.
- Phải đề nghị ban tổ chức cho thêm tiết mục trình diễn thời trang. Các em nghĩ sao? Tiếng anh Minh đột ngột vang lên.
Tôi sượng sùng đứng sững lại, đầu cúi gằm xuống nền nhà tránh cái nhìn bất bình thường của anh.
Mấy đứa kia được thể nhao nhao tán thành.
- Ý kiến hay đấy, anh ơi!
- Trình diễn có được thưởng gì không anh?
- Không phải là thưởng. Người ta gọi đó là cát-xê hay đất-xê gì gì đó í mà. Anh Minh nhỉ?
- Nhưng mà tiết mục này liệu có được chấp nhận không ạ? Tôi buột miệng.
Câu hỏi rất vu vơ của tôi lại khiến cho sự nhốn nháo tạm thời lắng xuống.
- Được chứ em. Anh được giao nhiệm vụ “khuấy động không khí” mà. Anh Minh nháy mắt với tôi. (lại hấp háy, ghét thế ko bít?!)
Thế là lũ con gái lại ồn ào, sôi nổi hẳn lên.
- Anh ơi! Em làm người mẫu được không anh?
- Đừng chọn nó. Chọn em này. Em giống người mẫu hơn.
- Em có năng khiếu người mẫu bẩm sinh này. Anh chọn em nhé!
- Em là em họ của Thanh Hằng này. Không tin, anh nhìn chân em mà xem.
- Đừng nhìn chân nó. Nhìn chân em này! Dài hàng ...cây số. Tôi nhại giọng của đứa vừa nói. (hihi)
…
Anh Minh ra hiệu cho cả bọn yên lặng. Lập tức bọn chúng im thin thít.
- Thế này nhé. Anh có một ý kiến. Ai đồng ý thì sau khi anh nói xong các em giơ tay lên. Ok?
- OK. Cả lũ con gái nhao nhao. Nhất loạt các cánh tay đều giơ lên.
- Anh sẽ chọn ra một vài cô. Sau đó sẽ cho các em tập thật nhanh rồi biểu diễn luôn.
- Đồng ý! Bọn con gái đứa nào đứa nấy mặt mũi hớn hở.
Im lặng quan sát lũ chúng tôi một lát rồi anh Minh nói tiếp:
- Chúng ta sẽ có ban giám khảo và 3 giải cho người trình diễn đẹp nhất.
- Oa, hoành tráng phết nhỉ? Cứ như là thi hoa hậu í.
- Anh ơi, giải nhất được gì hả anh?
- Anh sẽ thông báo sau.
- Ùi, biết trước để thi cho nó máu.
- Đúng rồi. Nhỡ giải nhất là một thùng sản phẩm của Công ty thì em còn cất cánh con chuồn chuồn.
- Các em yên tâm. Giải thưởng rất có giá trị. Có điều bây giờ chưa thể hé lộ.
Không đứa nào có ý kiến gì nữa nhưng tiếng thì thào bắt đầu nổi lên. Rồi đứa nọ hích vào đứa kia, rồi cấu rồi véo, rồi hihi haha cười nói mỗi lúc một to.
- OK. Bây giờ anh đọc tên và các em biểu quyết nhé? Anh Minh vỗ tay gia hiệu trật tự và nói lớn.
- Vâng. Anh bắt đầu đi anh. Cái Xuyến nói với vẻ hí hửng của đứa trẻ con chờ được phát kẹo.
Cả bọn chúng tôi đột nhiên cũng im bặt. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh Minh.
Anh Minh đưa mắt nhìn lần lượt từng đứa. Ánh mắt của anh ấy dừng lại ở tôi rồi lại di chuyển sang cái Trâm.
- Người đầu tiên là bạn này. Tay anh Minh chỉ vào cái Trâm.
- Anh này tinh mắt thế! Cái Xuyến gật gù – Nhưng đáng lẽ ra phải chỉ đứa khác trước cơ. Nó đưa cái nhìn ranh mãnh sang tôi.
Tôi biết là con nhỏ muốn ám chỉ gì khi nó dùng từ “đứa khác”. Tôi thụt lùi lại và nhanh chóng tách mình ra khỏi đám đông. Tôi quay đầu bỏ chạy.
- Ê, con kia! Mày chạy đi đâu cho thoát hả? Tiếng cái Xuyến léo nhéo đằng sau.
Tôi ngoái lại le lưỡi. Chợt thoáng thấy có ai đó đằng trước nhưng tôi không kịp dừng nữa. Tôi chỉ kịp nhận thức là mình sắp gây ra một cú va chạm khủng khiếp. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Khuôn mặt tôi cảm nhận được hơi thở có mùi thuốc lá. Đôi vai tôi cảm nhận được sự rắn chắc của đôi tay đang ôm ghì tôi lại. Hình như đó là một người đàn ông. Tôi bắt đầu trấn tĩnh lại và sau khi phân tích nhanh chóng các “cơ sở dữ liệu”, tôi đã kết luận được nạn nhân của mình là… nam giới.
- Nhìn thấy anh mừng đến thế cơ à bé?
Tiếng nói của giám đốc Vương nhẹ hơn cơn gió thoảng mà sao tôi thấy như sấm sét nổ bên tai. Ối Trời ơi! Tại sao người tôi xô vào lại là anh ta cơ chứ? Câu xin lỗi đã chuẩn bị sẵn trong miệng chưa kịp thoát ra thì đã bị anh ta chặn lại. Tôi ấm ức nhiều hơn là sợ hãi. Mở choàng mắt và ngước lên nhìn, tôi đụng phải ánh mắt nheo nheo trêu chọc của anh ta.
- Bé của anh đẹp quá! Giám đốc Vương ghé vào tai tôi thì thầm.
“Ai là bé của anh chứ? Hứ!!!” tôi ngang nhiên lườm anh chàng một cái sắc lẻm.
- Sao lại nhìn anh âu yếm thế? Anh chàng que củi đáng ghét cố tình nói to làm tôi sững người.
Hahahhahaa… Tôi nghe thấy tiếng cười ồ lên một cách thích thú của rất nhiều người. Lúc này tôi mới nhận ra là bên cạnh giám đốc Vương còn có thêm 4 đến 5 người. Vừa ngượng vừa ngại ngùng, tất cả những cảm xúc đó pha trộn vào nhau và quét lên khuôn mặt tôi một màu đỏ. Tôi ước gì mình học được phép độn thổ của Ninja thì lúc này là thời điểm tốt nhất để tôi đem ra thực hành. Chắc chắn là tôi sẽ rẽ đất mà biến cho nhanh. Tốt nhất là bỏ đi, tôi quyết định.
Tôi cố mở to hết cỡ đôi mắt của mình để nhìn anh chàng cho ra một cái lườm đáng đời. Trước khi ngoảy mặt đi tôi còn “khuyến mại” cho sếp của tôi một cái bĩu môi. Thực hiện xong cái động tác bĩu môi tôi mới nhớ ra là tôi đã có lần bị cảnh cáo vì nó. Tôi đưa tay che miệng và chạy thật nhanh ra ngoài.
- Hân! Chị Thúy gọi kìa! Cái Hiền hích vào người tôi. Mải ngắm nghía mấy anh chàng ca sĩ đẹp trai đang đi vào nên tôi không nghe thấy tiếng gọi của chị Thúy. Ngơ ngác quay lại, tôi thấy chị Thúy đang vẫy mình.
- Chị gọi gì em ạ? Tôi hỏi.
- Em cùng với các bạn này mang đồ uống ra mời khách nhé. Chị Thúy vừa nói tay vừa chỉ vào mấy đứa con gái đang đứng xung quanh.
Sao lại chỉ có một số đứa phải làm thôi nhỉ? Tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi.
- Chỉ những em xinh gái chân dài mới được làm việc này thôi đấy! Chị Thúy dường như đoán được câu hỏi của tôi. Chị ta nhấn mạnh từ “chân dài” và đôi mắt của chị ta dán vào bộ váy của tôi với một ánh nhìn ganh ghét. À, thì ra chiếc váy của tôi đã lọt vào mắt của chị Thúy. Nhờ có nó mà tôi “bị” phát hiện ra là có cặp chân dài!? (ẹc ẹc)
- Các em lại đây. Đồ uống lấy ở chỗ này. Chị Thúy hướng dẫn sơ qua cho chúng tôi rồi đồng thời nói với chị có lẽ là quản lý nhân viên của khách sạn.
- Bàn giao cho em quản lý các cô này nhé. Cứ sử dụng xong rồi trả lại chị miễn đầy đủ là được. Nói rồi chị ta cười một cách bí hiểm và quay người bỏ đi.
Tôi thấy chị quản lý nói “cảm ơn” với vẻ rất bối rối. Một lát sau chị ta mới bảo chúng tôi bắt tay vào công việc rồi cũng bỏ đi luôn.
- Xin mời các anh dùng đồ uống ạ. Tôi mạnh dạn tiến tới đám đông sau một hồi lúng túng.
- Cảm ơn em.
- Cô phục vụ này xinh quá nhỉ!
- Nhân viên của Công ty mình hay sao ấy mà.
- Đúng rồi. Em này trong đội chăm sóc khách hàng đấy.
…
Đến chỗ nào tôi cũng nghe thấy người ta nói quanh đi quẩn lại mấy câu đó. Chả thấy ai hỏi tôi về lý do tại sao mà khách sạn đã có người phục vụ mà tôi lại phải đi làm cái việc ấy? Tôi cúi đầu, tránh không nhìn mặt ai và cũng cố không biểu lộ gì trên nét mặt.
- Hân! Sao em lại làm việc này?
Tôi ngẩng phắt lên. Đó là anh Minh. Tôi mừng như bắt được vàng. Ân nhân của tôi đây rồi!
- Dạ, chị Thúy bảo bọn em làm mà anh. Tôi đáp vội.
- Thúy nào? Anh Minh ngơ ngác.
- Chị ấy là trưởng nhóm của bọn em ạ. Tôi giải thích.
- Đâu? Em chỉ chị Thúy cho anh.
Tôi nhìn xung quanh. Phòng đông người quá. Phải một lúc sau tôi mới tìm thấy chị Thúy và chỉ cho anh Minh. Anh Minh bảo tôi đứng đấy chờ rồi tiến thẳng đến chỗ chị Thúy.
Tôi bê khay đồ uống đứng quan sát gian phòng. Mọi người trong Công ty đến khá đông. Ai cũng mặc những bộ quần áo thật đẹp và sang trọng. Họ thản nhiên cười nói với tư cách khách mời. Tôi cũng là nhân viên của Công ty mà xem tôi này: chả khác gì nhân viên chạy bàn. Váy đẹp và trang điểm kỹ càng làm gì chứ?
- Em ơi, cho anh một ly nữa nào. Một giọng đàn ông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Dạ… Tôi nhấc chai rượu rót cẩn thận vào ly của anh ta.
- Em có cặp chân “ngon” thế không biết! Người đàn ông không đi sau khi tôi rót đầy ly rượu mà đứng lại tán tỉnh. Anh ta nhìn tôi một cách sỗ sàng.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Tôi im lặng. Vừa định bỏ đi thì anh ta đã níu tay tôi.
- Em đi đâu mà vội thế? Đứng đây nói chuyện đã.
- Dạ…em xin phép đi làm việc ạ.
- Việc gì? Việc của em là tiếp khách. Anh là khách đây còn gì?
- Hơ… nhưng mà…đằng kia có người gọi em ạ.
- Kệ. Đã có người khác lo. Tối nay đi với anh nhé.
Tôi biết mình đang gặp phải một gã “dê”. Tôi lờ mờ hiểu anh ta muốn gì đằng sau câu nói của anh ta. Nhưng tôi chẳng biết mình nên làm gì trước tình huống này để trốn tránh. Tay chân tôi bắt đầu run rẩy. Đầu óc tôi lúc này chỉ có thể nghĩ ra mấy câu lẩm nhẩm trách móc chị Thúy mà thôi. Anh Minh sao đi lâu thế không biết?
- Ai bảo em làm việc này?
Tôi quay phắt lại nơi giọng nói vừa vang lên. Giám đốc Vương đứng trước mặt tôi vẫn chiều cao như vậy mà tôi thấy anh ta sừng sững như người hùng Sylvester Stallone của điện ảnh Mỹ. Tôi mừng đến nỗi quên mất mình phải trả lời câu hỏi của sếp. Giám đốc Vương bảo với gã kia một vài câu gì đó mà gã ta nghe xong thì cum cúp biến thẳng. Tôi bận rộn với sự thán phục vị cứu tinh nên chả để vào tai xem giám đốc của tôi nói gì. Tôi hết chiêm ngưỡng anh ta lại cúi đầu nhìn ngó nền nhà. (hức, trúng tên của thần Tình Yêu òy!)
Từ lúc gặp anh chàng lần đầu tiên đến giờ chưa khi nào tôi thấy anh ta lại đẹp trai đến vậy. Tối nay với bộ comple trắng sữa với chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen trông giám đốc Vương hệt như chàng hoàng tử trong giấc mơ của tôi hôm nào. Đỏ bừng mặt với sự liên tưởng làm tôi bỗng nhớ đến chiếc hôn trong mơ, tôi nhìn trộm sang giám đốc Vương. Cái nhìn vội vàng của tôi đụng phải ánh mắt của anh ta. Ánh mắt ấy không đăm đắm, không dịu dàng như mọi khi mà như tia lửa gắt gỏng muốn thiêu đốt tôi thành tro thành bụi. Tôi ngỡ ngàng đến sững người.
- Ai bảo em đi mời rượu? Giám đốc Vương nhắc lại câu hỏi với vẻ bực mình thấy rõ.
- Dạ…em…em… Tôi đắn đo chẳng biết mình có nên nói thật không? Ấp úng được vài từ tôi lại cúi đầu.
- Em nhìn thẳng vào tôi và trả lời đi. Ai? Lần này thì anh ta quát tôi.
Giật thót người, tôi nhìn giám đốc Vương với vẻ mặt hốt hoảng. Chưa kịp nói gì thì anh ta bảo:
- Em đừng sợ. Tôi chỉ hỏi để biết thôi. Giọng nói của anh ta có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi đỡ sợ hơn nhưng lại cố níu kéo thời gian bằng cách nhìn lảng đi chỗ khác.
- Nếu em không nói thì em sẽ phải ký thư warning. Giám đốc Vương dọa dẫm.
Từ “warning” được nhấn mạnh của giám đốc Vương đã phát huy tác dụng.
- Chị…chị Thúy bảo… bảo em …làm ạ. Tôi lắp bắp.
- Thúy bảo em làm? Sao em không hỏi anh Chiến?
Ờ nhỉ? Tôi cũng quên mất là anh Chiến mới là người trực tiếp có quyền điều động tôi trong công việc. Chị Thúy muốn sử dụng chúng tôi vào việc gì thì phải báo qua giám sát trước.
- Dùng cô bé này vào việc của Công ty mà nghe chừng khó quá nhỉ? Tiếng chị Thúy lanh lảnh.
Giám đốc Vương quay phắt lại. Đôi mắt anh ta chiếu thẳng vào chị Thúy với tia nhìn giận dữ. Anh Minh cũng vừa dừng chân bên cạnh chị Thúy. Khuôn mặt của anh Minh lộ rõ vẻ không hài lòng.
- Cậu Chiến! Cậu ra ngay khu vực giữa phòng gặp tôi nhé. Giám đốc Vương nói qua điện thoại như quát làm không chỉ chị Thúy, anh Minh, tôi mà còn khá nhiều người đứng gần đó hướng sự chú ý sang anh ta.
Anh Chiến xuất hiện ngay sau đó chừng hai phút. Dường như đoán được thái độ của giám đốc Vương qua cú điện thoại chớp nhoáng nên nét mặt anh Chiến đầy vẻ căng thẳng.
- Báo cáo sếp, tôi có mặt. Anh chàng giám sát lên tiếng.
- Cậu ra nói với quản lý của khách sạn ngừng ngay việc sử dụng nhân viên của Công ty. Sau 5 phút tôi không muốn nhìn thấy bất cứ nhân viên nào đi mời rượu.
Nhìn sang chị Thúy, giám đốc Vương nói:
- 10 giờ sáng mai em lên gặp tôi. Nói rồi anh ta bỏ đi thẳng không hề nhìn sang tôi hay chào anh Minh lấy một câu (đồ kiêu ngạo! ghét cái mặt!)
Chị Thúy ném về phía tôi một cái nhìn chứa đầy sự căm tức trước khi ngúng nguẩy đi ra chỗ khác. Tôi đứng như bị chôn chân tại chỗ. Cuộc hẹn gặp của giám đốc Vương chắc chắn không mang lại điều gì tốt đẹp cho chị Thúy. Chị Thúy bị khiển trách là điều sẽ xảy ra nhưng liệu chị ấy có phải ký thư cảnh cáo vì việc này không nhỉ? Anh Minh kéo tay và lôi tôi tuồn tuột về phía sau sân khấu.
- Em tránh va chạm với Thúy nhé. Cô ta không ưa em đâu. Anh Minh vừa đi vừa nói.
- Em có dám va chạm gì với chị ấy đâu ạ? Tại…
- Anh nhắc em để em cẩn thận. Tính em thế nào anh biết chứ!
- Em đi đâu mà vội thế? Đứng đây nói chuyện đã.
- Dạ…em xin phép đi làm việc ạ.
- Việc gì? Việc của em là tiếp khách. Anh là khách đây còn gì?
- Hơ… nhưng mà…đằng kia có người gọi em ạ.
- Kệ. Đã có người khác lo. Tối nay đi với anh nhé.
Tôi biết mình đang gặp phải một gã “dê”. Tôi lờ mờ hiểu anh ta muốn gì đằng sau câu nói của anh ta. Nhưng tôi chẳng biết mình nên làm gì trước tình huống này để trốn tránh. Tay chân tôi bắt đầu run rẩy. Đầu óc tôi lúc này chỉ có thể nghĩ ra mấy câu lẩm nhẩm trách móc chị Thúy mà thôi. Anh Minh sao đi lâu thế không biết?
- Ai bảo em làm việc này?
Tôi quay phắt lại nơi giọng nói vừa vang lên. Giám đốc Vương đứng trước mặt tôi vẫn chiều cao như vậy mà tôi thấy anh ta sừng sững như người hùng Sylvester Stallone của điện ảnh Mỹ. Tôi mừng đến nỗi quên mất mình phải trả lời câu hỏi của sếp. Giám đốc Vương bảo với gã kia một vài câu gì đó mà gã ta nghe xong thì cum cúp biến thẳng. Tôi bận rộn với sự thán phục vị cứu tinh nên chả để vào tai xem giám đốc của tôi nói gì. Tôi hết chiêm ngưỡng anh ta lại cúi đầu nhìn ngó nền nhà. (hức, trúng tên của thần Tình Yêu òy!)
Từ lúc gặp anh chàng lần đầu tiên đến giờ chưa khi nào tôi thấy anh ta lại đẹp trai đến vậy. Tối nay với bộ comple trắng sữa với chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen trông giám đốc Vương hệt như chàng hoàng tử trong giấc mơ của tôi hôm nào. Đỏ bừng mặt với sự liên tưởng làm tôi bỗng nhớ đến chiếc hôn trong mơ, tôi nhìn trộm sang giám đốc Vương. Cái nhìn vội vàng của tôi đụng phải ánh mắt của anh ta. Ánh mắt ấy không đăm đắm, không dịu dàng như mọi khi mà như tia lửa gắt gỏng muốn thiêu đốt tôi thành tro thành bụi. Tôi ngỡ ngàng đến sững người.
- Ai bảo em đi mời rượu? Giám đốc Vương nhắc lại câu hỏi với vẻ bực mình thấy rõ.
- Dạ…em…em… Tôi đắn đo chẳng biết mình có nên nói thật không? Ấp úng được vài từ tôi lại cúi đầu.
- Em nhìn thẳng vào tôi và trả lời đi. Ai? Lần này thì anh ta quát tôi.
Giật thót người, tôi nhìn giám đốc Vương với vẻ mặt hốt hoảng. Chưa kịp nói gì thì anh ta bảo:
- Em đừng sợ. Tôi chỉ hỏi để biết thôi. Giọng nói của anh ta có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi đỡ sợ hơn nhưng lại cố níu kéo thời gian bằng cách nhìn lảng đi chỗ khác.
- Nếu em không nói thì em sẽ phải ký thư warning. Giám đốc Vương dọa dẫm.
Từ “warning” được nhấn mạnh của giám đốc Vương đã phát huy tác dụng.
- Chị…chị Thúy bảo… bảo em …làm ạ. Tôi lắp bắp.
- Thúy bảo em làm? Sao em không hỏi anh Chiến?
Ờ nhỉ? Tôi cũng quên mất là anh Chiến mới là người trực tiếp có quyền điều động tôi trong công việc. Chị Thúy muốn sử dụng chúng tôi vào việc gì thì phải báo qua giám sát trước.
- Dùng cô bé này vào việc của Công ty mà nghe chừng khó quá nhỉ? Tiếng chị Thúy lanh lảnh.
Giám đốc Vương quay phắt lại. Đôi mắt anh ta chiếu thẳng vào chị Thúy với tia nhìn giận dữ. Anh Minh cũng vừa dừng chân bên cạnh chị Thúy. Khuôn mặt của anh Minh lộ rõ vẻ không hài lòng.
- Cậu Chiến! Cậu ra ngay khu vực giữa phòng gặp tôi nhé. Giám đốc Vương nói qua điện thoại như quát làm không chỉ chị Thúy, anh Minh, tôi mà còn khá nhiều người đứng gần đó hướng sự chú ý sang anh ta.
Anh Chiến xuất hiện ngay sau đó chừng hai phút. Dường như đoán được thái độ của giám đốc Vương qua cú điện thoại chớp nhoáng nên nét mặt anh Chiến đầy vẻ căng thẳng.
- Báo cáo sếp, tôi có mặt. Anh chàng giám sát lên tiếng.
- Cậu ra nói với quản lý của khách sạn ngừng ngay việc sử dụng nhân viên của Công ty. Sau 5 phút tôi không muốn nhìn thấy bất cứ nhân viên nào đi mời rượu.
Nhìn sang chị Thúy, giám đốc Vương nói:
- 10 giờ sáng mai em lên gặp tôi. Nói rồi anh ta bỏ đi thẳng không hề nhìn sang tôi hay chào anh Minh lấy một câu (đồ kiêu ngạo! ghét cái mặt!)
Chị Thúy ném về phía tôi một cái nhìn chứa đầy sự căm tức trước khi ngúng nguẩy đi ra chỗ khác. Tôi đứng như bị chôn chân tại chỗ. Cuộc hẹn gặp của giám đốc Vương chắc chắn không mang lại điều gì tốt đẹp cho chị Thúy. Chị Thúy bị khiển trách là điều sẽ xảy ra nhưng liệu chị ấy có phải ký thư cảnh cáo vì việc này không nhỉ? Anh Minh kéo tay và lôi tôi tuồn tuột về phía sau sân khấu.
- Em tránh va chạm với Thúy nhé. Cô ta không ưa em đâu. Anh Minh vừa đi vừa nói.
- Em có dám va chạm gì với chị ấy đâu ạ? Tại…
- Anh nhắc em để em cẩn thận. Tính em thế nào anh biết chứ!
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Tôi im lặng. Chị Thúy không ưa tôi. Tôi biết từ lâu rồi nhưng mãi đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào hiểu lý do tại sao. Tôi làm việc của tôi. Tôi chưa khi nào chống đối lại chị ta. Vậy thì vì sao chị ta lại ghét tôi chứ?
Bất giác thấy nhột nhạt như có ai đó đang chiếu tướng mình, tôi đưa mắt nhìn quanh quất. Lại tia nhìn đó. Tôi thấy lại ánh lửa trong tia nhìn của anh ta, anh chàng sếp khó ưa của tôi. Ánh mắt đó nhìn tôi chằm chằm. Tia lửa trong đôi mắt của giám đốc Vương như muốn bùng lên. Nó đang thiêu đốt tôi. Khắp người tôi dường như bỏng rát. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi rùng mình. Tự dưng tôi gỡ tay anh Minh ra.
- Nào, Hân! Em thử đi cho anh xem nào! Anh Minh chỉ tôi.
- Thôi, em không tham gia đâu anh ơi. Tôi yếu ớt chống đối.
- Biểu diễn đi cô. Cứ õng ẹo mãi !!!
- Mất thì giờ quá!
- Mày làm được mà. Cố lên Hân!
- Điệu vừa vừa thôi!
Tiếng nói vừa rồi của đứa nào đó làm tôi nóng mặt. Đã thế “cô” biểu diễn cho biết tay! Hít một hơi thật sâu, tôi chống hai tay vào hông và bắt đầu bước đi đúng y kiểu của mấy cô người mẫu. Mắt tôi nhìn thẳng, đầu hơi ngẩng cao và khuôn mặt tôi cố gắng bắt chước vẻ lạnh lùng vô cảm của mấy “con búp bê chân dài”. Vâng, tôi gọi người mẫu là những “con búp bê chân dài”. Bạn thử nhìn xem họ có gì khác với mấy con búp bê không chứ? (hờ~~~hờ~~~đụng chạm wé! so-rì ai đó nếu wá đà nhá! tui hem có ý jjj đâu)
- Nó đi được đấy chứ!
- Ừ, không phải chỉnh nhiều như tao với mày.
- Con này có năng khiếu đấy!
- Đấy chưa! Tao đã bảo mà. Mày làm được phải không, Hân! Câu nói ấy là của cái Hiền. Con nhỏ nhìn tôi với nụ cười của kẻ vừa…khai quật ra một món đồ quý giá(!)
~*~*~*~*~*
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, tiếng nhạc nổi lên nhộn nhịp. Không khí được hâm nóng bằng thể loại nhạc dành cho vũ trường. Anh Minh nhắc nhở chúng tôi thêm một lần nữa về thứ tự trình diễn của chúng tôi. Nhìn ra ngoài sân khấu thấy ai cũng hướng về phía đó, tôi bỗng thấy hồi hộp quá chừng. Vừa nãy, khi tập tôi tự tin là thế. Vậy mà giờ đây, khi chuẩn bị phải ra trình diễn thật thì tôi lại lo lắng quá mức. Đôi xăng đan mới đổi cho cái Nga “mỏ nhọn” theo yêu cầu của mọi người. Giờ tôi đang lênh khênh trên đôi giày với độ cao những mười mấy phân. Tôi chẳng biết có đủ tự tin để bước ra ngoài đó không nữa. Tôi cũng chẳng đoán được liệu tôi có an toàn trên đôi giày này không? Bị ngã hay trẹo chân vì nó thì ê mặt lắm lắm. (hic)
- Nào! Bắt đầu đi Trâm. Tiếp theo là Nhung. Sau đó là Thu Hà…Anh Minh gọi lần lượt từng đứa.
Thứ tự của tôi là gần cuối. Bây giờ mới thấy mình dại là không đổi cho cái Trâm để ra đầu tiên. Đằng nào cũng thế thì trình diễn ngay từ đầu luôn cho khỏi run. Tôi tự trách mình.
- Không sao đâu. Cố lên Hân! Cái Hiền động viên.
Tôi không nói gì chỉ nhìn nó thật lâu. Cái Hiền bóp nhẹ vào tay tôi.
- Hân! Đến lượt em rồi đấy! Anh Minh giục. Khuôn mặt anh còn lo lắng hơn cả tôi.
Hít một hơi sâu hơn tất cả mọi lần, tôi bước lại chỗ cái màn nhung đang được vén lên. Bước đi của tôi lúc đầu hơi run rẩy nhưng gần ra đến giữa sân khấu thì tôi bắt đầu lấy lại được tự tin và bước mạnh dạn hơn. Ánh mắt của tôi quét một vòng xuống phía dưới. Tôi không phải mất công tìm kiếm lâu. Anh ta đang đứng ngay ở ngay hàng đầu tiên của đám đông khán giả. Và dĩ nhiên là ánh mắt của anh ta đang hướng vào tôi. Tia nhìn của anh ta nửa như ngạc nhiên nửa như đang chế giễu. Tôi thấy anh ta nhếch môi. Lại nụ cười nửa miệng ấy! Anh ta đưa ly rượu lên môi nhưng ánh mắt vẫn không rời tôi.
Xoay người một cách rất chuyên nghiệp, tôi uốn éo thêm một vài động tác nữa rồi nhẹ nhàng rời khỏi chỗ vừa đứng. Trước khi rời đi, tôi khẽ cười với anh ta kèm theo một cái nháy mắt. Phía dưới lập tức vang lên tiếng huýt gió, tiếng cười và những tràng pháo tay rộn rã. Bị khích động, tôi đưa tay lên môi làm động tác hôn gió rồi đưa tay về phía anh ta. Dường như bị bất ngờ trước cử chỉ của tôi, anh chàng đứng sững người nhìn tôi không chớp mắt. (he he…có kẻ bị ném trúng một …quả tình!)
Tôi vừa đặt chân vào phía sau sân khấu liền đưa tay chặn ngực. Con tim ngỗ nghịch của tôi lại nổi loạn trong lồng ngực. Nó hình như không muốn yên vị trong đó mà muốn nhảy vọt ra ngoài khi tôi thấy anh ta. Vâng. Anh ta chính là giám đốc Vương. Tôi đúng là uống nhầm thuốc liều mới dám thực hiện động tác vừa rồi với anh ta. Có thể là ngay sáng mai tôi sẽ phải nhận hậu quả của hành vi trong lúc bốc đồng ấy. Nhưng ngay lúc này đây, tôi có cảm giác của một kẻ chiến thắng.
Tôi đã thành công trong bước đi của mình, một người mẫu không chuyên. Và tôi cũng đã toại nguyện trong trò chơi của mình, một trái lựu đạn tình đã quăng về phía anh ta.
Giờ thì tôi đang chờ tiếng nổ ngọt ngào của nó. Hãy chờ mà xem! Kẻ nào sẽ bị thương?
Bất giác thấy nhột nhạt như có ai đó đang chiếu tướng mình, tôi đưa mắt nhìn quanh quất. Lại tia nhìn đó. Tôi thấy lại ánh lửa trong tia nhìn của anh ta, anh chàng sếp khó ưa của tôi. Ánh mắt đó nhìn tôi chằm chằm. Tia lửa trong đôi mắt của giám đốc Vương như muốn bùng lên. Nó đang thiêu đốt tôi. Khắp người tôi dường như bỏng rát. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi rùng mình. Tự dưng tôi gỡ tay anh Minh ra.
- Nào, Hân! Em thử đi cho anh xem nào! Anh Minh chỉ tôi.
- Thôi, em không tham gia đâu anh ơi. Tôi yếu ớt chống đối.
- Biểu diễn đi cô. Cứ õng ẹo mãi !!!
- Mất thì giờ quá!
- Mày làm được mà. Cố lên Hân!
- Điệu vừa vừa thôi!
Tiếng nói vừa rồi của đứa nào đó làm tôi nóng mặt. Đã thế “cô” biểu diễn cho biết tay! Hít một hơi thật sâu, tôi chống hai tay vào hông và bắt đầu bước đi đúng y kiểu của mấy cô người mẫu. Mắt tôi nhìn thẳng, đầu hơi ngẩng cao và khuôn mặt tôi cố gắng bắt chước vẻ lạnh lùng vô cảm của mấy “con búp bê chân dài”. Vâng, tôi gọi người mẫu là những “con búp bê chân dài”. Bạn thử nhìn xem họ có gì khác với mấy con búp bê không chứ? (hờ~~~hờ~~~đụng chạm wé! so-rì ai đó nếu wá đà nhá! tui hem có ý jjj đâu)
- Nó đi được đấy chứ!
- Ừ, không phải chỉnh nhiều như tao với mày.
- Con này có năng khiếu đấy!
- Đấy chưa! Tao đã bảo mà. Mày làm được phải không, Hân! Câu nói ấy là của cái Hiền. Con nhỏ nhìn tôi với nụ cười của kẻ vừa…khai quật ra một món đồ quý giá(!)
~*~*~*~*~*
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, tiếng nhạc nổi lên nhộn nhịp. Không khí được hâm nóng bằng thể loại nhạc dành cho vũ trường. Anh Minh nhắc nhở chúng tôi thêm một lần nữa về thứ tự trình diễn của chúng tôi. Nhìn ra ngoài sân khấu thấy ai cũng hướng về phía đó, tôi bỗng thấy hồi hộp quá chừng. Vừa nãy, khi tập tôi tự tin là thế. Vậy mà giờ đây, khi chuẩn bị phải ra trình diễn thật thì tôi lại lo lắng quá mức. Đôi xăng đan mới đổi cho cái Nga “mỏ nhọn” theo yêu cầu của mọi người. Giờ tôi đang lênh khênh trên đôi giày với độ cao những mười mấy phân. Tôi chẳng biết có đủ tự tin để bước ra ngoài đó không nữa. Tôi cũng chẳng đoán được liệu tôi có an toàn trên đôi giày này không? Bị ngã hay trẹo chân vì nó thì ê mặt lắm lắm. (hic)
- Nào! Bắt đầu đi Trâm. Tiếp theo là Nhung. Sau đó là Thu Hà…Anh Minh gọi lần lượt từng đứa.
Thứ tự của tôi là gần cuối. Bây giờ mới thấy mình dại là không đổi cho cái Trâm để ra đầu tiên. Đằng nào cũng thế thì trình diễn ngay từ đầu luôn cho khỏi run. Tôi tự trách mình.
- Không sao đâu. Cố lên Hân! Cái Hiền động viên.
Tôi không nói gì chỉ nhìn nó thật lâu. Cái Hiền bóp nhẹ vào tay tôi.
- Hân! Đến lượt em rồi đấy! Anh Minh giục. Khuôn mặt anh còn lo lắng hơn cả tôi.
Hít một hơi sâu hơn tất cả mọi lần, tôi bước lại chỗ cái màn nhung đang được vén lên. Bước đi của tôi lúc đầu hơi run rẩy nhưng gần ra đến giữa sân khấu thì tôi bắt đầu lấy lại được tự tin và bước mạnh dạn hơn. Ánh mắt của tôi quét một vòng xuống phía dưới. Tôi không phải mất công tìm kiếm lâu. Anh ta đang đứng ngay ở ngay hàng đầu tiên của đám đông khán giả. Và dĩ nhiên là ánh mắt của anh ta đang hướng vào tôi. Tia nhìn của anh ta nửa như ngạc nhiên nửa như đang chế giễu. Tôi thấy anh ta nhếch môi. Lại nụ cười nửa miệng ấy! Anh ta đưa ly rượu lên môi nhưng ánh mắt vẫn không rời tôi.
Xoay người một cách rất chuyên nghiệp, tôi uốn éo thêm một vài động tác nữa rồi nhẹ nhàng rời khỏi chỗ vừa đứng. Trước khi rời đi, tôi khẽ cười với anh ta kèm theo một cái nháy mắt. Phía dưới lập tức vang lên tiếng huýt gió, tiếng cười và những tràng pháo tay rộn rã. Bị khích động, tôi đưa tay lên môi làm động tác hôn gió rồi đưa tay về phía anh ta. Dường như bị bất ngờ trước cử chỉ của tôi, anh chàng đứng sững người nhìn tôi không chớp mắt. (he he…có kẻ bị ném trúng một …quả tình!)
Tôi vừa đặt chân vào phía sau sân khấu liền đưa tay chặn ngực. Con tim ngỗ nghịch của tôi lại nổi loạn trong lồng ngực. Nó hình như không muốn yên vị trong đó mà muốn nhảy vọt ra ngoài khi tôi thấy anh ta. Vâng. Anh ta chính là giám đốc Vương. Tôi đúng là uống nhầm thuốc liều mới dám thực hiện động tác vừa rồi với anh ta. Có thể là ngay sáng mai tôi sẽ phải nhận hậu quả của hành vi trong lúc bốc đồng ấy. Nhưng ngay lúc này đây, tôi có cảm giác của một kẻ chiến thắng.
Tôi đã thành công trong bước đi của mình, một người mẫu không chuyên. Và tôi cũng đã toại nguyện trong trò chơi của mình, một trái lựu đạn tình đã quăng về phía anh ta.
Giờ thì tôi đang chờ tiếng nổ ngọt ngào của nó. Hãy chờ mà xem! Kẻ nào sẽ bị thương?
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 19: Những kẻ bị thương
Đưa tay vén tấm màn tôi nhòm về phía giám đốc Vương đứng. Anh chàng que củi đang cười nói với một người nước ngoài. Trông anh ta chẳng có vẻ gì là “thương tích” sau trái đạn tình của tôi. Hay là vũ khí “độc” của tôi đã bị hỏng mất tác dụng rồi nhỉ?
Tôi tháo đôi giày ra khỏi chân. Đôi bàn chân tôi tê dại vì phải đứng trên đôi giày mười mấy phân suốt cả tiếng đồng hồ. Đang nhăn nhó vì đau nhức thì cái Hiền từ đâu nhảy bổ về phía tôi ngồi. Nó hét muốn thủng màng nhĩ của tôi:
- Mày đoạt giải nhất rồi Hân ơi!
- Cái gì cơ? Nghe câu được, câu mất vì tiếng nhạc ầm ĩ hòa lẫn tiếng người dẫn chương trình nên tôi cẩn thận hỏi lại nó.
- Con khỉ! Mày giật giải nhất đấy! Cái Hiền hồ hởi.
- Tao á? Tôi đứng phắt dậy chỉ tay vào mình.
Cái Hiền gật gật đầu.
- Ôi, mẹ ơi! Tuyệt vời quá! Tôi ôm chầm cái Hiền. Hai đứa chúng tôi nhảy cẫng lên trong sự sung sướng. Tin vui này chẳng khác nào cái tin tôi trúng tuyển vào Công ty hồi đó. Nhưng cái tin này có ý nghĩa với tôi hơn lúc nào hết. Bởi buổi tối hôm nay đối với tôi thật đặc biệt. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng. Tôi đã kỳ vọng vào đêm nay như Lọ Lem mong đợi được sánh vai cùng hoàng tử trong đêm dạ vũ. Giải thưởng là gì không quan trọng lắm bằng thứ bậc cho một con bé hiếu thắng là tôi đây.
- Mày phải khao thật to đấy, con ranh ạ. Cái Hiền lắc mạnh vào vai tôi.
Tôi không trả lời nó mà chỉ gật đầu như con rối. Vừa lúc đó thì tôi nghe thấy tiếng anh chàng MC gọi tên tôi:
- Xin mời chị Huỳnh Thị Khả Hân. Chị Khả Hân đâu rồi ạ?
- Mày ra đi kìa, Hân! Cái Hiền nhắc tôi.
Xỏ vội chân vào đôi giày, tôi lập cập đi từ sau sân khấu ra ngoài. Cả người tôi căng lên đến nỗi có thể so sánh với những sợi dây đàn. Bước đi của tôi nhẹ như thể tôi đang lướt trên mặt đất vậy (èo, nghe cứ như là ma!) Cảm giác lâng lâng, tự hào, hãnh diện đang dìu dắt tôi đến bên người dẫn chương trình.
Phải đến khi đối diện với anh chàng MC, trạng thái bay bổng của tôi mới tạm thời hạ cánh để tôi nhận thức được là mình đang đứng trước rất nhiều người. Tất cả bọn họ đang tập trung sự chú ý vào tôi. Trong một thoáng, tôi bỗng nhớ đến giám đốc Vương. Anh ta đâu rồi? Tôi nôn nao tìm kiếm anh ta. Tôi mong mỏi được chứng kiến diễn biến trên khuôn mặt của anh ta. Anh chàng kiêu ngạo đáng ghét ấy phải nhìn thấy tôi lộng lẫy như thế nào trong đêm nay. Đêm đăng quang của cô bé Lọ Lem!
Sự kiếm tìm của tôi rơi vào trong vô vọng. Tôi đã không thấy bóng dáng của giám đốc Vương ở bất cứ nơi nào trong gian phòng rộng lớn. Anh ta biến mất giữa lúc tôi trông chờ sự hiện diện của anh ta nhất. Không thể như vậy. Không thể nào đâu! Tôi cố chấp với hy vọng mong manh rằng chàng que củi đang đứng ở một góc nào đó lặng thầm ngắm trộm tôi (ặc!!!)
Giải thưởng của tôi là một phiếu mua hàng trị giá 4 triệu đồng. Giá trị của tấm phiếu quả là không nhỏ đối với một tiết mục chẳng thể gọi là lớn trong buổi tiệc cuối năm của một Công ty nổi tiếng. Tôi đứng thứ nhất, cái Trâm đứng thứ nhì. Còn thứ ba là cái Thu Hà. Hai giải thưởng còn lại cũng là phiếu mua hàng. Giá trị của nó tôi chẳng thể nghe rõ vì tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay ồn ào. Hơn nữa tâm trí tôi đang để hết vào cái sự vắng mặt kỳ lạ của giám đốc Vương. Tôi cười, tôi nói như người máy được cài đặt sẵn chương trình.
Cúi người chào một cách lễ phép sau câu nói cảm ơn hết sức ngắn gọn, tôi lẩn thật nhanh vào đằng sau sân khấu. Đi một mạch về chỗ cái Hiền đang ngồi chờ, tôi dừng lại bên cạnh nó mà không ngồi xuống. Cái Hiền giật lấy tờ phiếu trên tay tôi, nó ngắm nghía rồi bảo tôi:
- Ê, tao cũng có một nửa trong phần thưởng này đấy nhỉ?
Tôi chẳng ừ hữ. Có lẽ trông tôi lạ lắm hay sao mà con nhóc tròn xoe mắt ngó nghiêng tôi. Nó đưa tay sờ trán tôi rồi lắc đầu:
- Sốt 45 độ. Con này dở người rồi!
- Về đi mày ơi. Tôi buông thõng một câu làm cái Hiền lại giương mắt to hơn nữa nhìn tôi:
- Gì cơ? Còn sớm mà? Còn ca nhạc, còn bốc thăm trúng thưởng…
- Tao thấy mệt quá. Muốn về bây giờ.
- Mệt thì ngồi nghỉ tí đi. Chắc mỏi chân chứ gì?
Tôi không đáp, chỉ ngồi phịch xuống ghế. Con nhóc ham chơi ham vui kia xem ra chả muốn về rồi. Tôi cũng chả nỡ bắt nó chiều theo ý mình. Tôi làm sao ấy nhỉ? Tự dưng không thấy muốn xem ca nhạc dù chương trình đêm nay có hoàng tử Đăng Khôi, Tuấn Hưng và Hà Anh Tuấn là thần tượng của tôi biểu diễn.
- À, hình như vừa nãy có ai gọi mày hay sao í - Cái Hiền chợt nhớ ra , nó bảo tôi - Tao thấy máy rung định nghe thì nó lại im bặt. Mày thử xem ai gọi, Hân ạ.
Tôi lôi chiếc điện thoại từ cái túi nhỏ xíu của mình. Bấm mở khóa, máy báo có 2 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn. Tôi xem cuộc gọi nhỡ trước. Đó là 2 cuộc gọi từ máy anh Chiến. Bấm sang tin nhắn, tin nhắn cũng của anh Chiến. Tôi nhẩm đọc nội dung “ Em ra ngoai sanh ngay. Anh co viec can gap”. Tôi không hiểu “sanh” nghĩa là gì nhưng theo tin nhắn thì có lẽ anh Chiến muốn gặp tôi ở bên ngoài gian phòng này.
Đưa tay vén tấm màn tôi nhòm về phía giám đốc Vương đứng. Anh chàng que củi đang cười nói với một người nước ngoài. Trông anh ta chẳng có vẻ gì là “thương tích” sau trái đạn tình của tôi. Hay là vũ khí “độc” của tôi đã bị hỏng mất tác dụng rồi nhỉ?
Tôi tháo đôi giày ra khỏi chân. Đôi bàn chân tôi tê dại vì phải đứng trên đôi giày mười mấy phân suốt cả tiếng đồng hồ. Đang nhăn nhó vì đau nhức thì cái Hiền từ đâu nhảy bổ về phía tôi ngồi. Nó hét muốn thủng màng nhĩ của tôi:
- Mày đoạt giải nhất rồi Hân ơi!
- Cái gì cơ? Nghe câu được, câu mất vì tiếng nhạc ầm ĩ hòa lẫn tiếng người dẫn chương trình nên tôi cẩn thận hỏi lại nó.
- Con khỉ! Mày giật giải nhất đấy! Cái Hiền hồ hởi.
- Tao á? Tôi đứng phắt dậy chỉ tay vào mình.
Cái Hiền gật gật đầu.
- Ôi, mẹ ơi! Tuyệt vời quá! Tôi ôm chầm cái Hiền. Hai đứa chúng tôi nhảy cẫng lên trong sự sung sướng. Tin vui này chẳng khác nào cái tin tôi trúng tuyển vào Công ty hồi đó. Nhưng cái tin này có ý nghĩa với tôi hơn lúc nào hết. Bởi buổi tối hôm nay đối với tôi thật đặc biệt. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng. Tôi đã kỳ vọng vào đêm nay như Lọ Lem mong đợi được sánh vai cùng hoàng tử trong đêm dạ vũ. Giải thưởng là gì không quan trọng lắm bằng thứ bậc cho một con bé hiếu thắng là tôi đây.
- Mày phải khao thật to đấy, con ranh ạ. Cái Hiền lắc mạnh vào vai tôi.
Tôi không trả lời nó mà chỉ gật đầu như con rối. Vừa lúc đó thì tôi nghe thấy tiếng anh chàng MC gọi tên tôi:
- Xin mời chị Huỳnh Thị Khả Hân. Chị Khả Hân đâu rồi ạ?
- Mày ra đi kìa, Hân! Cái Hiền nhắc tôi.
Xỏ vội chân vào đôi giày, tôi lập cập đi từ sau sân khấu ra ngoài. Cả người tôi căng lên đến nỗi có thể so sánh với những sợi dây đàn. Bước đi của tôi nhẹ như thể tôi đang lướt trên mặt đất vậy (èo, nghe cứ như là ma!) Cảm giác lâng lâng, tự hào, hãnh diện đang dìu dắt tôi đến bên người dẫn chương trình.
Phải đến khi đối diện với anh chàng MC, trạng thái bay bổng của tôi mới tạm thời hạ cánh để tôi nhận thức được là mình đang đứng trước rất nhiều người. Tất cả bọn họ đang tập trung sự chú ý vào tôi. Trong một thoáng, tôi bỗng nhớ đến giám đốc Vương. Anh ta đâu rồi? Tôi nôn nao tìm kiếm anh ta. Tôi mong mỏi được chứng kiến diễn biến trên khuôn mặt của anh ta. Anh chàng kiêu ngạo đáng ghét ấy phải nhìn thấy tôi lộng lẫy như thế nào trong đêm nay. Đêm đăng quang của cô bé Lọ Lem!
Sự kiếm tìm của tôi rơi vào trong vô vọng. Tôi đã không thấy bóng dáng của giám đốc Vương ở bất cứ nơi nào trong gian phòng rộng lớn. Anh ta biến mất giữa lúc tôi trông chờ sự hiện diện của anh ta nhất. Không thể như vậy. Không thể nào đâu! Tôi cố chấp với hy vọng mong manh rằng chàng que củi đang đứng ở một góc nào đó lặng thầm ngắm trộm tôi (ặc!!!)
Giải thưởng của tôi là một phiếu mua hàng trị giá 4 triệu đồng. Giá trị của tấm phiếu quả là không nhỏ đối với một tiết mục chẳng thể gọi là lớn trong buổi tiệc cuối năm của một Công ty nổi tiếng. Tôi đứng thứ nhất, cái Trâm đứng thứ nhì. Còn thứ ba là cái Thu Hà. Hai giải thưởng còn lại cũng là phiếu mua hàng. Giá trị của nó tôi chẳng thể nghe rõ vì tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay ồn ào. Hơn nữa tâm trí tôi đang để hết vào cái sự vắng mặt kỳ lạ của giám đốc Vương. Tôi cười, tôi nói như người máy được cài đặt sẵn chương trình.
Cúi người chào một cách lễ phép sau câu nói cảm ơn hết sức ngắn gọn, tôi lẩn thật nhanh vào đằng sau sân khấu. Đi một mạch về chỗ cái Hiền đang ngồi chờ, tôi dừng lại bên cạnh nó mà không ngồi xuống. Cái Hiền giật lấy tờ phiếu trên tay tôi, nó ngắm nghía rồi bảo tôi:
- Ê, tao cũng có một nửa trong phần thưởng này đấy nhỉ?
Tôi chẳng ừ hữ. Có lẽ trông tôi lạ lắm hay sao mà con nhóc tròn xoe mắt ngó nghiêng tôi. Nó đưa tay sờ trán tôi rồi lắc đầu:
- Sốt 45 độ. Con này dở người rồi!
- Về đi mày ơi. Tôi buông thõng một câu làm cái Hiền lại giương mắt to hơn nữa nhìn tôi:
- Gì cơ? Còn sớm mà? Còn ca nhạc, còn bốc thăm trúng thưởng…
- Tao thấy mệt quá. Muốn về bây giờ.
- Mệt thì ngồi nghỉ tí đi. Chắc mỏi chân chứ gì?
Tôi không đáp, chỉ ngồi phịch xuống ghế. Con nhóc ham chơi ham vui kia xem ra chả muốn về rồi. Tôi cũng chả nỡ bắt nó chiều theo ý mình. Tôi làm sao ấy nhỉ? Tự dưng không thấy muốn xem ca nhạc dù chương trình đêm nay có hoàng tử Đăng Khôi, Tuấn Hưng và Hà Anh Tuấn là thần tượng của tôi biểu diễn.
- À, hình như vừa nãy có ai gọi mày hay sao í - Cái Hiền chợt nhớ ra , nó bảo tôi - Tao thấy máy rung định nghe thì nó lại im bặt. Mày thử xem ai gọi, Hân ạ.
Tôi lôi chiếc điện thoại từ cái túi nhỏ xíu của mình. Bấm mở khóa, máy báo có 2 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn. Tôi xem cuộc gọi nhỡ trước. Đó là 2 cuộc gọi từ máy anh Chiến. Bấm sang tin nhắn, tin nhắn cũng của anh Chiến. Tôi nhẩm đọc nội dung “ Em ra ngoai sanh ngay. Anh co viec can gap”. Tôi không hiểu “sanh” nghĩa là gì nhưng theo tin nhắn thì có lẽ anh Chiến muốn gặp tôi ở bên ngoài gian phòng này.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Quay sang cái Hiền, tôi bảo nó là tôi đi ra ngoài một lát. Con nhỏ đang mải chiêm ngưỡng chàng Tuấn Hưng đẹp trai nên nó gật gật cái đầu mà mắt vẫn không rời khỏi hướng sân khấu. Tôi luồn lách qua đám đông một cách khó khăn. Lúc này mọi người dồn hết lên phía sát sân khấu để ngắm tận mắt mấy chàng trai đang làm mưa làm gió trên bầu trời ca nhạc của nước nhà. Một vài người trong đám đông nhận ra tôi. Họ hùa nhau trêu chọc, kéo tay rồi chặn đường tôi. Tôi phải loay hoay mất một lúc mới thoát khỏi bọn họ. (hức, phải lúc khác thì chị cho bít tay!)
Ra đến ngoài gian phòng chính là khu vực sảnh lễ tân của khách sạn, tôi không thấy anh Chiến. Tôi lại bấm máy xem thời gian mà anh ấy gửi tin. Tin nhắn cách đây khoảng gần 10 phút. Có lẽ anh Chiến chờ tôi lâu quá nên bỏ đi rồi chăng?
Đang phân vân không biết nên gọi cho anh giám sát hay không thì máy di động của tôi lại nhận được tin nhắn. Lần này thì tin anh Chiến gửi cho tôi với nội dung “Anh cho em ben ngoai san”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính. Bên ngoài chỗ tối chỗ sáng lại lấp loáng ánh đèn phản chiếu nên tôi không thể thấy rõ ai.
Đẩy cửa ra hẳn ngoài sân, tôi khẽ rùng mình vì hơi lạnh của trời đêm. Chiếc váy mong manh vào hùa với cơn gió làm răng tôi khua lập cập trong miệng. Quái! Anh Chiến đứng chỗ nào nhỉ? Tin vừa nhận chứng tỏ là anh ấy đã nhìn thấy tôi. Vậy thì anh chàng giám sát khó hiểu ấy ở đâu trong cái sân mờ mờ ảo ảo này chứ? Tôi xoa xoa hai bàn tay vào hai cánh tay của mình và tiếp tục ngó quanh.
Bất chợt có tiếng tằng hắng ngay sau lưng tôi. Tôi quay phắt lại. Giật thót người vì một hình dáng sừng sững trước mặt trong bộ đồ màu trắng (hic, đau tim gần chít!), tôi suýt nữa thì hét ầm lên nếu người đó không kịp thời cất tiếng nói:
- Tưởng là em không biết lạnh chứ?
Đó là giọng của giám đốc Vương. Rất nhanh, anh chàng que củi cởi chiếc áo khoác lên người tôi. Tôi bàng hoàng đứng ngây người nhìn anh ta. Môi tôi mấp máy nhưng không thoát ra nổi từ nào. Tôi còn chưa nghĩ ra mình còn thiếu anh ta một lời cảm ơn thì anh ta đã kéo tay tôi và bảo:
- Đi nào. Tôi đưa em về.
- Hơ…em…còn xe của em…cái Hiền nữa ạ. Tôi luống cuống.
- Lát em gọi điện bảo Hiền đi xe về sau. Em nhanh chân lên kẻo cảm lạnh. Giọng nói của anh ta có vẻ lo lắng.
Mở cửa xe chờ tôi bước vào, giám đốc Vương đóng sập cánh cửa lại. Anh ta nhanh nhẹn vòng qua đầu xe, đi về phía bên kia rồi mở cửa xe ngồi vào sau tay lái. Chiếc xe nổ máy lao đi trong tâm trạng còn đang rối bời và những thắc mắc còn đang lộn xộn trong đầu của tôi. Đã đi nhờ xe của giám đốc Vương một vài lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngồi ngay bên cạnh anh ta. Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, tôi cảm nhận được cả mùi nước hoa đàn ông toát lên từ anh ta lẫn hơi thở thoang thoảng mùi rượu ngoại. Tôi khẽ rùng mình vì sự gần gũi quá bất ngờ với người đàn ông mà vừa mới đây tôi đã mất công tìm kiếm. Tôi cố thu mình lại và ngồi nhích ra sát cạnh cửa xe.
- Em cứ ngồi thoải mái đi. Tôi hứa là sẽ không chạm vào em. Mắt vẫn nhìn đằng trước nhưng anh ta đã nhận ra cử chỉ rất kín đáo của tôi.
- Dạ, em…em vẫn ngồi thoải mái đấy chứ ạ. Tôi ngô nghê bào chữa cho mình.
Giám đốc Vương không nói gì. Một cái nhếch môi lại được dịp xuất hiện trên khóe miệng của anh ta.
Im lặng bao vây. Tôi cũng cố ngồi yên không dám nhúc nhích hay cử động gì nữa. Tự dưng tôi thấy anh chàng que củi thật là xa cách. Anh ta chẳng giống như cái anh chàng đã từng ngồi uống café và tán gẫu với tôi hôm nào. Khuôn mặt anh ta chẳng biểu lộ cảm xúc gì nếu như không muốn nói nó lại trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu.
Chiếc xe đang đưa chúng tôi đi qua cái hồ lớn nổi tiếng thơ mộng trong thành phố. Đây là nơi hò hẹn lý tưởng của những đôi lứa yêu nhau. Các cặp tình nhân thản nhiên âu yếm giữa khung cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ lại sáng tối nhập nhòa giống như đồng lõa với họ. Tôi đang nhìn ra ngoài cửa kính nên không kịp tránh một pha nóng bỏng của một đôi tình nhân bên đường. Hai kẻ yêu nhau không biết Trời biết Đất là gì kia đã vô tình làm tôi ngượng chín người vì họ.
Tôi bất giác quay đầu liếc thật nhanh sang giám đốc Vương. Trời ạ, anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi. Thấy tôi bắt gặp, anh ta chẳng quay đi mà còn tủm tỉm cười với tôi.
Nếu đem một quả gấc mà đặt cạnh mặt tôi lúc đó thì có lẽ đỏ ngang nhau. Tôi xấu hổ không biết làm gì nên đành buông một câu chữa ngượng:
- Sao lại có thể như thế được chứ?!
- Nếu không như thế thì phải như thế nào mới được? Anh chàng que củi lập tức hỏi vặn tôi.
- Thì…thì..đừng như thế…là được. Tôi chống chế theo kiểu bò ngang của …con cua.
- Em biết tại sao người ta lại làm vậy không?
- Không ạ. - Tôi vội vàng trả lời rồi sợ mình nói hớ nên tôi bồi thêm một câu cho chắc - Và em cũng chẳng muốn biết.
- Chẳng phải muốn hay không mà cần phải biết em ạ.
- Ai cần chứ em thì không. Tôi bướng bỉnh.
- Vì tức cảnh sinh tình đấy, cô bé!
Ai cần anh giảng giải chứ? Tôi chỉ dám lầu bầu trong ý nghĩ. Dường như đoán được tôi nghĩ gì nên anh ta quay hẳn người sang nhìn tôi với vẻ trêu chọc:
- Tại cảnh đẹp quá ấy mà!
Tôi cúi đầu lặng thinh. Tốt nhất là làm kẻ vừa đui vừa điếc luôn, tôi nghĩ bụng.
- Tôi hỏi nghiêm túc nhé. Em có muốn dừng lại ngắm cảnh đẹp không?
Giám đốc Vương bất thần hỏi một câu làm tôi điếng người. Tôi hiểu là anh ta có ý gì đó sau câu hỏi không hề vu vơ chút nào ấy nhưng tôi chả biết mình nên ứng xử thế nào cho phải. Nếu tôi trả lời “không” thì có sao không? Và nếu tôi đáp là “có” thì liệu có gì “nguy hiểm” sẽ xảy đến với tôi?
Chưa quyết định được là trả lời sao thì anh chàng que củi lại đủng đỉnh nói:
- Ngắm cảnh thôi. Ai làm gì em đâu mà phải phân vân lâu thế?
Kiểu nói của anh ta làm tôi tức điên người. Anh ta nói vậy cứ như thể là tự tôi đang quan trọng hóa vấn đề còn anh ta thì vô tội ấy (Grrrrrr...!)
- Vâng. Em cũng muốn ngắm cảnh một lát. Tôi vênh mặt trả lời.
- Thế thì xuống xe! Anh chàng lập tức đạp phanh và nói như ra lệnh.
Hình như tôi thấy anh ta cười thì phải. Tôi không dám chắc vì ngay sau đó anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên trên khuôn mặt. Một khuôn mặt hết sức nghiêm túc.
Giữ nguyên vẻ mặt ấy, anh ta bật đèn xi-nhan bên tay phải và lái xe tạt vào bên lề đường.
Tôi đẩy cửa xe rồi lót tót bước theo sau giám đốc Vương.
Khung cảnh trời đêm không trăng, không sao thật là chẳng có gì đáng ngắm nghía. Gió vẫn đùa mãi trò chơi muôn thuở trên các tán lá. Gió vương vấn trên tóc, mơn man trên mặt tôi những chiếc hôn mát lạnh. Tôi dặn lòng chỉ được nhìn ngắm những con sóng nhỏ lăn tăn chạy đuổi trên mặt hồ. Bầu trời kéo màn mây che lấp mặt trăng hay chị Hằng thẹn thùng chạy trốn trước những đôi tình nhân đang yêu nhau đắm say? Thứ ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong đám mây không đủ dát bạc trên mặt hồ tạo nên một vệt mờ mờ như sương khói khiến phong cảnh bên hồ càng trở nên huyền ảo.
- Hân! Tiếng giám đốc Vương gọi tên tôi thật khẽ.
- Hơ…dạ. Giám đốc bảo gì em ạ? Tôi ngơ ngác.
- Em đang nghĩ gì thế? Giọng nói của anh ta lẫn vào trong gió.
- Dạ…Em…em có nghĩ gì đâu ạ. Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn.Dường như có cái gì đó…không bình thường trong giọng nói của giám đốc Vương.
- Em thấy...cảnh đêm nay...đẹp không? Sếp của tôi bỗng trở nên ngập ngừng một cách khó hiểu.
Biết nói sao bây giờ? Câu hỏi này của anh chàng que củi có ý gì vậy? Tôi có cảm giác của một con cua đang giơ hai càng đối phó với kẻ đang đi mò. Và tôi cũng có cảm giác của một con nhím đang xù lông lên để tự vệ trước tay thợ săn. Mình có nguy cơ trở thành thú biến hình ngay tại đây mất thôi. Ý nghĩ đó làm tôi phì cười.
- Em cười gì thế?
Câu hỏi đột ngột của giám đốc Vương buộc tôi phải quay sang nhìn anh ta. Lúc này tôi mới nhận thấy tôi bị bao vây bởi ánh mắt của anh chàng. Ánh mắt đăm đắm ấy được pha trộn một ít ngạc nhiên nhưng rất nhiều sự si mê trong đó. Tôi bủn rủn hết cả chân tay. Con tim tôi bắt đầu đạp sai nhịp. Khi mà tôi phát hiện ra là tôi đang đứng rất gần với giám đốc Vương thì cũng chính là lúc tôi ở trong vòng tay của anh ta. Anh ta bất ngờ ôm tôi từ phía sau.
Đây dĩ nhiên không phải là cử chỉ thường thấy của một giám đốc đối với nhân viên. Đây là cái ôm của một đôi tình nhân. Vòng tay của giám đốc Vương đang dần khép chặt. Hơi ấm của anh ta truyền sang người tôi khiến tôi thấy dễ chịu hơn bao giờ hết trong màn đêm lạnh lẽo. Cơ thể tôi như có một luồng điện chập mạch xì xoẹt từ dọc sống lưng đến gót chân. Mùi nước hoa của anh chàng que củi bỗng trở nên thân quen với tôi tự bao giờ. Tôi muốn xoay người lại. Tôi muốn dúi đầu vào vùng ngực rộng và ấm áp của người đàn ông này biết bao. Ý nghĩ đó thôi thúc tôi nhưng ngay lúc ấy tôi chợt thấy mình đang làm điều không phải với lương tâm. Người đang ôm tôi trong vòng tay này có phải là người đàn ông của riêng tôi đâu? Hôm nay anh ta ôm tôi rồi mai trong vòng tay của anh ta lại là người con gái khác.
Tôi là gì của anh ta? Tôi chẳng là gì cả…Tôi òa khóc thổn thức.
Tiếng sụt sịt không giấu diếm của tôi làm giám đốc Vương giật mình. Anh ta vội vàng buông tôi ra, xoay người tôi lại rồi nói:
- Xin lỗi em. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh hành động điên rồ như vậy.
Tiếng khóc của tôi được thể òa vỡ sau câu nói ấy. Tôi không hiểu vì sao tôi khóc?
Tôi thương chính bản thân mình hay tôi cảm động trước lời xin lỗi của anh ta? Ôi, con tim phức tạp của tôi. Nó lại nhoi nhói trong lồng ngực…
Ra đến ngoài gian phòng chính là khu vực sảnh lễ tân của khách sạn, tôi không thấy anh Chiến. Tôi lại bấm máy xem thời gian mà anh ấy gửi tin. Tin nhắn cách đây khoảng gần 10 phút. Có lẽ anh Chiến chờ tôi lâu quá nên bỏ đi rồi chăng?
Đang phân vân không biết nên gọi cho anh giám sát hay không thì máy di động của tôi lại nhận được tin nhắn. Lần này thì tin anh Chiến gửi cho tôi với nội dung “Anh cho em ben ngoai san”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính. Bên ngoài chỗ tối chỗ sáng lại lấp loáng ánh đèn phản chiếu nên tôi không thể thấy rõ ai.
Đẩy cửa ra hẳn ngoài sân, tôi khẽ rùng mình vì hơi lạnh của trời đêm. Chiếc váy mong manh vào hùa với cơn gió làm răng tôi khua lập cập trong miệng. Quái! Anh Chiến đứng chỗ nào nhỉ? Tin vừa nhận chứng tỏ là anh ấy đã nhìn thấy tôi. Vậy thì anh chàng giám sát khó hiểu ấy ở đâu trong cái sân mờ mờ ảo ảo này chứ? Tôi xoa xoa hai bàn tay vào hai cánh tay của mình và tiếp tục ngó quanh.
Bất chợt có tiếng tằng hắng ngay sau lưng tôi. Tôi quay phắt lại. Giật thót người vì một hình dáng sừng sững trước mặt trong bộ đồ màu trắng (hic, đau tim gần chít!), tôi suýt nữa thì hét ầm lên nếu người đó không kịp thời cất tiếng nói:
- Tưởng là em không biết lạnh chứ?
Đó là giọng của giám đốc Vương. Rất nhanh, anh chàng que củi cởi chiếc áo khoác lên người tôi. Tôi bàng hoàng đứng ngây người nhìn anh ta. Môi tôi mấp máy nhưng không thoát ra nổi từ nào. Tôi còn chưa nghĩ ra mình còn thiếu anh ta một lời cảm ơn thì anh ta đã kéo tay tôi và bảo:
- Đi nào. Tôi đưa em về.
- Hơ…em…còn xe của em…cái Hiền nữa ạ. Tôi luống cuống.
- Lát em gọi điện bảo Hiền đi xe về sau. Em nhanh chân lên kẻo cảm lạnh. Giọng nói của anh ta có vẻ lo lắng.
Mở cửa xe chờ tôi bước vào, giám đốc Vương đóng sập cánh cửa lại. Anh ta nhanh nhẹn vòng qua đầu xe, đi về phía bên kia rồi mở cửa xe ngồi vào sau tay lái. Chiếc xe nổ máy lao đi trong tâm trạng còn đang rối bời và những thắc mắc còn đang lộn xộn trong đầu của tôi. Đã đi nhờ xe của giám đốc Vương một vài lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngồi ngay bên cạnh anh ta. Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, tôi cảm nhận được cả mùi nước hoa đàn ông toát lên từ anh ta lẫn hơi thở thoang thoảng mùi rượu ngoại. Tôi khẽ rùng mình vì sự gần gũi quá bất ngờ với người đàn ông mà vừa mới đây tôi đã mất công tìm kiếm. Tôi cố thu mình lại và ngồi nhích ra sát cạnh cửa xe.
- Em cứ ngồi thoải mái đi. Tôi hứa là sẽ không chạm vào em. Mắt vẫn nhìn đằng trước nhưng anh ta đã nhận ra cử chỉ rất kín đáo của tôi.
- Dạ, em…em vẫn ngồi thoải mái đấy chứ ạ. Tôi ngô nghê bào chữa cho mình.
Giám đốc Vương không nói gì. Một cái nhếch môi lại được dịp xuất hiện trên khóe miệng của anh ta.
Im lặng bao vây. Tôi cũng cố ngồi yên không dám nhúc nhích hay cử động gì nữa. Tự dưng tôi thấy anh chàng que củi thật là xa cách. Anh ta chẳng giống như cái anh chàng đã từng ngồi uống café và tán gẫu với tôi hôm nào. Khuôn mặt anh ta chẳng biểu lộ cảm xúc gì nếu như không muốn nói nó lại trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu.
Chiếc xe đang đưa chúng tôi đi qua cái hồ lớn nổi tiếng thơ mộng trong thành phố. Đây là nơi hò hẹn lý tưởng của những đôi lứa yêu nhau. Các cặp tình nhân thản nhiên âu yếm giữa khung cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ lại sáng tối nhập nhòa giống như đồng lõa với họ. Tôi đang nhìn ra ngoài cửa kính nên không kịp tránh một pha nóng bỏng của một đôi tình nhân bên đường. Hai kẻ yêu nhau không biết Trời biết Đất là gì kia đã vô tình làm tôi ngượng chín người vì họ.
Tôi bất giác quay đầu liếc thật nhanh sang giám đốc Vương. Trời ạ, anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi. Thấy tôi bắt gặp, anh ta chẳng quay đi mà còn tủm tỉm cười với tôi.
Nếu đem một quả gấc mà đặt cạnh mặt tôi lúc đó thì có lẽ đỏ ngang nhau. Tôi xấu hổ không biết làm gì nên đành buông một câu chữa ngượng:
- Sao lại có thể như thế được chứ?!
- Nếu không như thế thì phải như thế nào mới được? Anh chàng que củi lập tức hỏi vặn tôi.
- Thì…thì..đừng như thế…là được. Tôi chống chế theo kiểu bò ngang của …con cua.
- Em biết tại sao người ta lại làm vậy không?
- Không ạ. - Tôi vội vàng trả lời rồi sợ mình nói hớ nên tôi bồi thêm một câu cho chắc - Và em cũng chẳng muốn biết.
- Chẳng phải muốn hay không mà cần phải biết em ạ.
- Ai cần chứ em thì không. Tôi bướng bỉnh.
- Vì tức cảnh sinh tình đấy, cô bé!
Ai cần anh giảng giải chứ? Tôi chỉ dám lầu bầu trong ý nghĩ. Dường như đoán được tôi nghĩ gì nên anh ta quay hẳn người sang nhìn tôi với vẻ trêu chọc:
- Tại cảnh đẹp quá ấy mà!
Tôi cúi đầu lặng thinh. Tốt nhất là làm kẻ vừa đui vừa điếc luôn, tôi nghĩ bụng.
- Tôi hỏi nghiêm túc nhé. Em có muốn dừng lại ngắm cảnh đẹp không?
Giám đốc Vương bất thần hỏi một câu làm tôi điếng người. Tôi hiểu là anh ta có ý gì đó sau câu hỏi không hề vu vơ chút nào ấy nhưng tôi chả biết mình nên ứng xử thế nào cho phải. Nếu tôi trả lời “không” thì có sao không? Và nếu tôi đáp là “có” thì liệu có gì “nguy hiểm” sẽ xảy đến với tôi?
Chưa quyết định được là trả lời sao thì anh chàng que củi lại đủng đỉnh nói:
- Ngắm cảnh thôi. Ai làm gì em đâu mà phải phân vân lâu thế?
Kiểu nói của anh ta làm tôi tức điên người. Anh ta nói vậy cứ như thể là tự tôi đang quan trọng hóa vấn đề còn anh ta thì vô tội ấy (Grrrrrr...!)
- Vâng. Em cũng muốn ngắm cảnh một lát. Tôi vênh mặt trả lời.
- Thế thì xuống xe! Anh chàng lập tức đạp phanh và nói như ra lệnh.
Hình như tôi thấy anh ta cười thì phải. Tôi không dám chắc vì ngay sau đó anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên trên khuôn mặt. Một khuôn mặt hết sức nghiêm túc.
Giữ nguyên vẻ mặt ấy, anh ta bật đèn xi-nhan bên tay phải và lái xe tạt vào bên lề đường.
Tôi đẩy cửa xe rồi lót tót bước theo sau giám đốc Vương.
Khung cảnh trời đêm không trăng, không sao thật là chẳng có gì đáng ngắm nghía. Gió vẫn đùa mãi trò chơi muôn thuở trên các tán lá. Gió vương vấn trên tóc, mơn man trên mặt tôi những chiếc hôn mát lạnh. Tôi dặn lòng chỉ được nhìn ngắm những con sóng nhỏ lăn tăn chạy đuổi trên mặt hồ. Bầu trời kéo màn mây che lấp mặt trăng hay chị Hằng thẹn thùng chạy trốn trước những đôi tình nhân đang yêu nhau đắm say? Thứ ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong đám mây không đủ dát bạc trên mặt hồ tạo nên một vệt mờ mờ như sương khói khiến phong cảnh bên hồ càng trở nên huyền ảo.
- Hân! Tiếng giám đốc Vương gọi tên tôi thật khẽ.
- Hơ…dạ. Giám đốc bảo gì em ạ? Tôi ngơ ngác.
- Em đang nghĩ gì thế? Giọng nói của anh ta lẫn vào trong gió.
- Dạ…Em…em có nghĩ gì đâu ạ. Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn.Dường như có cái gì đó…không bình thường trong giọng nói của giám đốc Vương.
- Em thấy...cảnh đêm nay...đẹp không? Sếp của tôi bỗng trở nên ngập ngừng một cách khó hiểu.
Biết nói sao bây giờ? Câu hỏi này của anh chàng que củi có ý gì vậy? Tôi có cảm giác của một con cua đang giơ hai càng đối phó với kẻ đang đi mò. Và tôi cũng có cảm giác của một con nhím đang xù lông lên để tự vệ trước tay thợ săn. Mình có nguy cơ trở thành thú biến hình ngay tại đây mất thôi. Ý nghĩ đó làm tôi phì cười.
- Em cười gì thế?
Câu hỏi đột ngột của giám đốc Vương buộc tôi phải quay sang nhìn anh ta. Lúc này tôi mới nhận thấy tôi bị bao vây bởi ánh mắt của anh chàng. Ánh mắt đăm đắm ấy được pha trộn một ít ngạc nhiên nhưng rất nhiều sự si mê trong đó. Tôi bủn rủn hết cả chân tay. Con tim tôi bắt đầu đạp sai nhịp. Khi mà tôi phát hiện ra là tôi đang đứng rất gần với giám đốc Vương thì cũng chính là lúc tôi ở trong vòng tay của anh ta. Anh ta bất ngờ ôm tôi từ phía sau.
Đây dĩ nhiên không phải là cử chỉ thường thấy của một giám đốc đối với nhân viên. Đây là cái ôm của một đôi tình nhân. Vòng tay của giám đốc Vương đang dần khép chặt. Hơi ấm của anh ta truyền sang người tôi khiến tôi thấy dễ chịu hơn bao giờ hết trong màn đêm lạnh lẽo. Cơ thể tôi như có một luồng điện chập mạch xì xoẹt từ dọc sống lưng đến gót chân. Mùi nước hoa của anh chàng que củi bỗng trở nên thân quen với tôi tự bao giờ. Tôi muốn xoay người lại. Tôi muốn dúi đầu vào vùng ngực rộng và ấm áp của người đàn ông này biết bao. Ý nghĩ đó thôi thúc tôi nhưng ngay lúc ấy tôi chợt thấy mình đang làm điều không phải với lương tâm. Người đang ôm tôi trong vòng tay này có phải là người đàn ông của riêng tôi đâu? Hôm nay anh ta ôm tôi rồi mai trong vòng tay của anh ta lại là người con gái khác.
Tôi là gì của anh ta? Tôi chẳng là gì cả…Tôi òa khóc thổn thức.
Tiếng sụt sịt không giấu diếm của tôi làm giám đốc Vương giật mình. Anh ta vội vàng buông tôi ra, xoay người tôi lại rồi nói:
- Xin lỗi em. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh hành động điên rồ như vậy.
Tiếng khóc của tôi được thể òa vỡ sau câu nói ấy. Tôi không hiểu vì sao tôi khóc?
Tôi thương chính bản thân mình hay tôi cảm động trước lời xin lỗi của anh ta? Ôi, con tim phức tạp của tôi. Nó lại nhoi nhói trong lồng ngực…
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 20: Thông điệp của trái tim
Tiếng chuông điện thoại từ máy di động đột ngột vang lên làm đứt đoạn cơn nghẹn ngào, tấm tức của tôi. Đưa tay quệt dòng nước mắt, tôi vội vàng lần tìm chiếc điện thoại. Trong khu vực tôi và giám đốc Vương đang đứng hình như tiếng nhí nhéo của nó trở nên phiền phức lạ. Loáng thoáng có tiếng lầu bầu rồi tiếng chép miệng khó chịu của ai đó khiến tôi lại càng cuống quýt hơn đến nỗi suýt nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại. Hít mũi thật mạnh rồi tôi hấp tấp đưa máy lên nghe mà chẳng nhìn xem ai gọi:
- Alô.
- Em đang ở đâu đấy, Hân? Giọng nói của anh Minh đầy ắp sự lo lắng.
Tôi ngoái sang phía giám đốc Vương đứng nhưng trời tối nên tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta. Theo phản xạ tự nhiên, tôi hơi quay người đi, ghé sát máy vào tai và đáp thật nhỏ:
- Dạ…em…em về rồi anh ạ.
- Ô, em về lúc nào vậy? Hiền vẫn còn đây mà?
- Em mệt…nên về trước. – Tôi ngập ngừng một lát rồi nói tiếp. – Anh đưa Hiền về giúp em nhé. Nó nhát lắm.
- Ừ nhưng mà em đi bằng gì về? Taxi à?
- Vâng. Tôi đành nói dối.
- Em lại mệt như lần trước à?
- Không. À, vâng ạ.- Tôi nhanh trí sửa lại câu trả lời và nói – Anh nhắn giúp em với Hiền là em mệt nên về trước nhé.
- OK. Em ngủ sớm đi nhé. Anh tắt máy đây.
- Vâng. Em chào anh.
Tôi bấm nhanh nút tắt, không kịp nghe cả tiếng chào của anh Minh.
- Về thôi! Về cho em còn ngủ sớm. Tiếng giám đốc Vương vang lên ngay bên cạnh tôi.
Từ “ngủ sớm” được anh ta cố tình nói nhỏ nhưng kéo dài làm cho tôi ấm ức ghê gớm. Chiếc điện thoại của tôi không hiểu người ta sáng chế kiểu gì mà loa rất to. Mỗi lần có ai gọi đến tôi đều rất ngại trả lời ngay tại chỗ. Chắc chắn là đoạn đối thoại vừa nãy giữa tôi và anh Minh, anh chàng đáng ghét kia đã nghe thấy hết rồi. Tò mò vì muốn biết thái độ của anh ta nên tôi cố quan sát cho được khuôn mặt của giám đốc Vương. Trong ánh sáng le lói của đêm, tôi không thấy gì cả. Bất chợt, một ánh sáng lóe lên. Đó là ánh sáng từ điếu thuốc được anh chàng que củi rít một hơi cuối cùng trước khi vứt đi. Và tôi đã kịp nhận ra cái cau mày của anh chàng trong một thoáng rất nhanh.
Rõ ràng là anh ta khó chịu vì cuộc gọi của anh Minh. Tự dưng tôi thấy cơn hờn giận như tiêu tan mất. Sự tự ái trong người tôi được vuốt ve. Tôi bắt đầu tin rằng vòng tay của giám đốc Vương vừa mới ôm vào tôi không phải xuất phát từ giây phút nông nổi hay bồng bột nào cả. Hành động đó của anh ta lại càng không phải nhất thời điên rồ. Tình cảm của anh ta với tôi là có thật. Nó rõ như ban ngày và hiển nhiên như phép tính 1+1=2.
Giữa lúc tôi còn đang ngây người vì phát hiện của mình thì giám đốc Vương lại nói:
- Sao? Em định đứng đây khóc nốt chỗ dở à?
Hứ, ai thèm khóc chứ? Đồ…đáng ghét! Tôi ước gì tôi có thể dùng mười đầu ngón tay để cho anh ta biết thế nào là nói xiên nói xỏ. Nhưng tôi không thể làm vậy với anh ta. Cử chỉ đó sẽ là bình thường giữa hai kẻ đang yêu. Còn với tôi thì hành động đó xem ra sẽ là quá lố bịch vì tôi đâu phải là người yêu của anh ta? Cục tức dâng lên nghèn nghẹn trong cổ, tôi phăm phăm bước qua mặt anh chàng và đi thật nhanh về hướng chiếc xe ô tô. Không quay lại nhìn tôi cũng biết giám đốc Vương đang lặng lẽ đi ngay sau.
Suốt dọc đường từ đó về nhà tôi, cả giám đốc Vương và tôi đều chả ai nói gì. Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa kính như thể bị chính cái cửa thôi miên vậy.
Xe dừng cách cổng nhà tôi khoảng hơn 1m. Sân nhà tôi đèn sáng choang. Từ bên trong xe nhìn xuyên qua hàng rào sắt tôi thấy anh Nam đang đứng trước cửa nhà với mẹ tôi. Đáng nhẽ phải bước xuống xe thì thay vào đó tôi ngồi chết sững trên xe ô tô. Rồi chẳng hiểu vì sao tự dưng tôi lại nhìn về phía giám đốc Vương.
- Cuối cùng thì ai mới là bạn trai chính thức của em? Nam hay là Minh? Giám đốc Vương bất ngờ hỏi tôi bằng giọng nói đầy vẻ chế giễu.
- Chẳng ai cả, thưa giám đốc. Tôi tức run hết cả người khi nghe câu hỏi đó từ anh chàng sếp đáng ghét.
Quay hẳn người sang anh ta, tôi hậm hực:
- Giám đốc định …quản lý cả bạn trai của em à?
Giám đốc Vương nhìn tôi một cách rất khó gọi tên. Tôi không thể diễn tả được ánh mắt đó. Anh ta cứ nhìn như vậy một lúc rồi mới thản nhiên trả lời:
- Không. Tôi chỉ nhắc em một điều là đừng chơi dao vì em sẽ có ngày bị đứt tay đấy.
Tôi hiểu ý anh ta muốn nói gì nhưng tôi chẳng thể nào đối đáp ngay lúc này. Bao ý nghĩ, bao câu trả lời cứ lộn xộn trong đầu tôi. Tôi muốn dùng ngôn từ nào đó thật là chua cay để đáp lại cơ. Nhưng có lẽ tôi vẫn còn bị chấn động bới ánh mắt khó hiểu của giám đốc Vương nên tôi cứ đờ người ra nhìn anh ta bằng ánh mắt trân trối.
- Em xuống xe đi. Tôi buồn ngủ lắm rồi. Giám đốc Vương nhắc tôi. Mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt không một chút cảm xúc.
Tôi như người mộng du bỗng bừng tỉnh cơn mê. Tôi cảm thấy mình như một con ngớ ngẩn vậy. Tại sao tôi cứ ngồi ì ra đấy để đến nỗi anh ta phải đuổi mới chịu nhúc nhích chứ? Với tất cả sự bực tức dồn nén vào ánh mắt, tôi đem nó gắn chặt vào khuôn mặt của giám đốc Vương:
- Cảm ơn giám đốc đã đưa em về. Chào giám đốc.
Nói rồi tôi hầm hầm đẩy cửa bước xuống xe. Tôi cố tình đóng thật mạnh cánh cửa và đi thẳng một mạch về phía cổng nhà.
Tiếng xe ô tô gầm gừ một lát rồi lao vút đi.
Chờ bóng chiếc xe khuất hẳn tôi mới lên tiếng gọi mẹ. Mẹ tôi ra mở cổng và theo sau là anh Nam.
- Con về rồi à? Thế cái Hiền đâu?
- Nó về sau mẹ ạ. Con mệt nên về trước. Tôi cố tình mang vẻ mặt của kẻ sắp kiệt sức.
- Có anh Nam đến chơi này con. Anh ấy chờ con một lúc lâu rồi đấy.
- Em chào anh Nam. Tôi chào với giọng điệu không lấy gì làm nhiệt tình cho lắm.
- May quá Hân nó vừa về đến nơi. Cháu vào nhà ngồi chơi đã rồi về. Mẹ tôi mời anh Nam với giọng nói đầy cảm tình.
- Dạ, thôi bác ạ. Cháu thấy em Hân mệt rồi. Để lúc khác cháu lại ghé thăm bác và em sau. Anh Nam liến thoắng.
Nói rồi anh Nam quay sang nhìn tôi lạ lẫm. Tôi không hiểu tia nhìn của anh ta có nghĩa là gì? Chắc anh ấy lại choáng trước dáng vóc người mẫu của mình đây, tôi nghĩ thầm. (hè hè) Ơ, nhưng tại sao mẹ tôi cũng đang quan sát tôi với ánh mắt có cái móc của dấu hỏi nhỉ? Tôi thoáng bối rối cúi nhìn lại mình và chợt nhận ra là tôi vẫn còn khoác trên người chiếc áo của giám đốc Vương.
- Con mặc áo của ai thế? Mẹ tôi chắc là muốn thay anh Nam giải đáp thắc mắc nên hỏi ngay khi tôi đang có ý định lẩn đi.
- Hơ…cái…cái Hiền nó mượn cho con. Con chả biết là của ai. (Yes, tôi đã tự gỡ một bàn thua trông thấy!) Tôi đáp bằng thái độ thờ ơ rồi đế thêm một câu cảm thán cốt để lảng tránh – Rét quá đi mất!
- Em vào nhà nghỉ đi. Anh về đây. – Anh Nam thất vọng. – Anh gọi điện cho em sau nhé!
- Vâng. Tiếc quá! Anh Nam về nhé. Tôi so vai rụt cổ làm như là sắp chết cóng đến nơi.
- Cháu chào bác! Anh Nam lễ phép chào mẹ tôi.
- Nam về cháu nhé. Tết đến nhà bác chơi. Mẹ tôi đang“nối giáo” cho anh Nam (tên giặc đáng ghét!)
- Vâng ạ. Nhất định cháu sẽ đến thăm bác.
Mẹ đã đóng xong cánh cổng và bước ngay sau tôi. Tôi cố gắng bước thật nhanh và leo vội vàng lên cầu thang. Hơi quay người liếc lại đằng sau, không thấy mẹ đi theo, tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù rất áy náy vì sự chờ đợi của anh Nam nhưng tôi biết rõ là mình chẳng có tâm trạng để đón tiếp anh ấy lúc này. Tôi không muốn để cho anh Nam hy vọng trong khi ngăn tim tôi đã đầy ắp một hình bóng khác. Dù hình bóng ấy với tôi lúc này chỉ là chiếc bóng mong manh nhưng tình cảm của tôi thì sắc nét hơn bao giờ hết.
Đóng cửa phòng lại, tôi chạy ào về phía giường úp mặt vào gối khóc nức nở. Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi muốn gào, muốn hét lên cho vơi đi nỗi tức tưởi trong lòng. Thế nhưng tiếng khóc của tôi chỉ có thể thổn thức trong miệng mà không dám tuôn ra ngoài như những dòng nước mắt.
Tôi thương thân tôi ghê gớm! Tại sao ông Trời lại run rủi cho chiếc xe của anh chàng Vương chạy qua đúng thời điểm ấy? Cái thời điểm mà chỉ sớm hơn một chút hoặc muộn đi một xíu thì đâu có chuyện tôi và anh ta lại đụng độ nhau? Và nếu không có sự cố bất đắc dĩ đó thì chắc chắn tôi đã chả thể nào lọt vào cặp mắt kiêu ngạo của anh chàng. Tôi là một con bé tầm thường với những ước mơ cũng hết sức tầm thường. Tôi chẳng khi nào muốn làm kẻ thứ ba trong cuộc tình đã có sẵn hai người. Vậy mà ông Trời đã quăng hình bóng của giám đốc Vương vào trong ngăn tim hồng còn đang bỏ trống của tôi. Đau đớn thay! Tôi đã chẳng đủ sức để đẩy hình bóng ấy ra ngoài…
Tình yêu như men say trong ly rượu ngọt ngào. Ly rượu tình ấy, chỉ nhấp một chút thôi đã thấy tê tê bờ môi rồi không sao cưỡng nổi sức quyến rũ của nó để uống thêm một ngụm hay chuốc cạn ly. Ở trong vòng tay của giám đốc Vương dù chỉ là trong một thoáng giây nhưng tôi đã thấy mình nhớ vòng tay ấy đến quay quắt. Tôi nhớ hơi ấm của anh ta. Tôi nhớ hơi thở đàn ông rất đặc trưng từ anh ta. Tôi tự dằn vặt mình sao không để anh ta ôm thêm một lúc nữa. Sao tôi lại bật khóc ngay lúc đấy cơ chứ? Tôi tự cấu véo mình thật đau. Tôi ân hận quá!
Nhưng còn Kiều Oanh thì sao? Kiều Oanh đến với giám đốc Vương trước tôi cơ mà? Chị ấy cũng yêu anh ta như tôi. Không. Có khi Kiều Oanh còn yêu anh chàng que củi đó hơn tôi nhiều. Kiều Oanh biết giám đốc Vương đã từ lâu lắm rồi và yêu anh ta ngay cả lúc anh ta chỉ là chàng sinh viên quèn. Còn tôi, tôi đã biết gì về sếp của mình? Tôi quen anh ta khi anh ta đã áo quần là lượt, đi làm bằng xe hơi bóng nhoáng. Tôi có yêu anh ta thật lòng hay chỉ là xúc động nhất thời trước vẻ đào hoa của anh ta mà thôi? Nếu không có anh ta trong cuộc đời thì có lẽ tôi vẫn sống như 18 năm qua. Nếu không gặp anh ta thì tuổi 19 của tôi sẽ bình yên như mọi năm vẫn thế. Tôi sẽ quen anh X, anh Y hoặc anh Z…và có thể tôi đã chả phải rơi nhiều nước mắt đến vậy cho mối tình đầu.
Nhưng anh ta đã đến trong cuộc đời của tôi. Anh ta đã khuấy động cuộc sống bình dị của tôi, nơi mà vốn dĩ xưa nay chỉ đầy ắp tiếng chim ngân nga mỗi sớm bình minh. Trong thế giới còn đang say ngủ đó chỉ tồn tại hoa nở cùng bướm bay mà thôi. Từ khi anh ta đến thì tôi đã phải giã biệt thời hoa cỏ của bé con ngô nghê và “kết hôn” với nỗi buồn cùng với sự ưu tư của người thiếu nữ. Tôi đã cố nhưng không thể cản được bước chân của giám đốc Vương trên miền đất hoang sơ mang tên “Mối Tình Đầu” của mình. Và giờ đây tôi đang khóc cho tình yêu đầu mong manh hơn sương khói hay tôi đang khóc thương thân phận của chính tôi?
Tiếng chuông điện thoại từ máy di động đột ngột vang lên làm đứt đoạn cơn nghẹn ngào, tấm tức của tôi. Đưa tay quệt dòng nước mắt, tôi vội vàng lần tìm chiếc điện thoại. Trong khu vực tôi và giám đốc Vương đang đứng hình như tiếng nhí nhéo của nó trở nên phiền phức lạ. Loáng thoáng có tiếng lầu bầu rồi tiếng chép miệng khó chịu của ai đó khiến tôi lại càng cuống quýt hơn đến nỗi suýt nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại. Hít mũi thật mạnh rồi tôi hấp tấp đưa máy lên nghe mà chẳng nhìn xem ai gọi:
- Alô.
- Em đang ở đâu đấy, Hân? Giọng nói của anh Minh đầy ắp sự lo lắng.
Tôi ngoái sang phía giám đốc Vương đứng nhưng trời tối nên tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta. Theo phản xạ tự nhiên, tôi hơi quay người đi, ghé sát máy vào tai và đáp thật nhỏ:
- Dạ…em…em về rồi anh ạ.
- Ô, em về lúc nào vậy? Hiền vẫn còn đây mà?
- Em mệt…nên về trước. – Tôi ngập ngừng một lát rồi nói tiếp. – Anh đưa Hiền về giúp em nhé. Nó nhát lắm.
- Ừ nhưng mà em đi bằng gì về? Taxi à?
- Vâng. Tôi đành nói dối.
- Em lại mệt như lần trước à?
- Không. À, vâng ạ.- Tôi nhanh trí sửa lại câu trả lời và nói – Anh nhắn giúp em với Hiền là em mệt nên về trước nhé.
- OK. Em ngủ sớm đi nhé. Anh tắt máy đây.
- Vâng. Em chào anh.
Tôi bấm nhanh nút tắt, không kịp nghe cả tiếng chào của anh Minh.
- Về thôi! Về cho em còn ngủ sớm. Tiếng giám đốc Vương vang lên ngay bên cạnh tôi.
Từ “ngủ sớm” được anh ta cố tình nói nhỏ nhưng kéo dài làm cho tôi ấm ức ghê gớm. Chiếc điện thoại của tôi không hiểu người ta sáng chế kiểu gì mà loa rất to. Mỗi lần có ai gọi đến tôi đều rất ngại trả lời ngay tại chỗ. Chắc chắn là đoạn đối thoại vừa nãy giữa tôi và anh Minh, anh chàng đáng ghét kia đã nghe thấy hết rồi. Tò mò vì muốn biết thái độ của anh ta nên tôi cố quan sát cho được khuôn mặt của giám đốc Vương. Trong ánh sáng le lói của đêm, tôi không thấy gì cả. Bất chợt, một ánh sáng lóe lên. Đó là ánh sáng từ điếu thuốc được anh chàng que củi rít một hơi cuối cùng trước khi vứt đi. Và tôi đã kịp nhận ra cái cau mày của anh chàng trong một thoáng rất nhanh.
Rõ ràng là anh ta khó chịu vì cuộc gọi của anh Minh. Tự dưng tôi thấy cơn hờn giận như tiêu tan mất. Sự tự ái trong người tôi được vuốt ve. Tôi bắt đầu tin rằng vòng tay của giám đốc Vương vừa mới ôm vào tôi không phải xuất phát từ giây phút nông nổi hay bồng bột nào cả. Hành động đó của anh ta lại càng không phải nhất thời điên rồ. Tình cảm của anh ta với tôi là có thật. Nó rõ như ban ngày và hiển nhiên như phép tính 1+1=2.
Giữa lúc tôi còn đang ngây người vì phát hiện của mình thì giám đốc Vương lại nói:
- Sao? Em định đứng đây khóc nốt chỗ dở à?
Hứ, ai thèm khóc chứ? Đồ…đáng ghét! Tôi ước gì tôi có thể dùng mười đầu ngón tay để cho anh ta biết thế nào là nói xiên nói xỏ. Nhưng tôi không thể làm vậy với anh ta. Cử chỉ đó sẽ là bình thường giữa hai kẻ đang yêu. Còn với tôi thì hành động đó xem ra sẽ là quá lố bịch vì tôi đâu phải là người yêu của anh ta? Cục tức dâng lên nghèn nghẹn trong cổ, tôi phăm phăm bước qua mặt anh chàng và đi thật nhanh về hướng chiếc xe ô tô. Không quay lại nhìn tôi cũng biết giám đốc Vương đang lặng lẽ đi ngay sau.
Suốt dọc đường từ đó về nhà tôi, cả giám đốc Vương và tôi đều chả ai nói gì. Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa kính như thể bị chính cái cửa thôi miên vậy.
Xe dừng cách cổng nhà tôi khoảng hơn 1m. Sân nhà tôi đèn sáng choang. Từ bên trong xe nhìn xuyên qua hàng rào sắt tôi thấy anh Nam đang đứng trước cửa nhà với mẹ tôi. Đáng nhẽ phải bước xuống xe thì thay vào đó tôi ngồi chết sững trên xe ô tô. Rồi chẳng hiểu vì sao tự dưng tôi lại nhìn về phía giám đốc Vương.
- Cuối cùng thì ai mới là bạn trai chính thức của em? Nam hay là Minh? Giám đốc Vương bất ngờ hỏi tôi bằng giọng nói đầy vẻ chế giễu.
- Chẳng ai cả, thưa giám đốc. Tôi tức run hết cả người khi nghe câu hỏi đó từ anh chàng sếp đáng ghét.
Quay hẳn người sang anh ta, tôi hậm hực:
- Giám đốc định …quản lý cả bạn trai của em à?
Giám đốc Vương nhìn tôi một cách rất khó gọi tên. Tôi không thể diễn tả được ánh mắt đó. Anh ta cứ nhìn như vậy một lúc rồi mới thản nhiên trả lời:
- Không. Tôi chỉ nhắc em một điều là đừng chơi dao vì em sẽ có ngày bị đứt tay đấy.
Tôi hiểu ý anh ta muốn nói gì nhưng tôi chẳng thể nào đối đáp ngay lúc này. Bao ý nghĩ, bao câu trả lời cứ lộn xộn trong đầu tôi. Tôi muốn dùng ngôn từ nào đó thật là chua cay để đáp lại cơ. Nhưng có lẽ tôi vẫn còn bị chấn động bới ánh mắt khó hiểu của giám đốc Vương nên tôi cứ đờ người ra nhìn anh ta bằng ánh mắt trân trối.
- Em xuống xe đi. Tôi buồn ngủ lắm rồi. Giám đốc Vương nhắc tôi. Mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt không một chút cảm xúc.
Tôi như người mộng du bỗng bừng tỉnh cơn mê. Tôi cảm thấy mình như một con ngớ ngẩn vậy. Tại sao tôi cứ ngồi ì ra đấy để đến nỗi anh ta phải đuổi mới chịu nhúc nhích chứ? Với tất cả sự bực tức dồn nén vào ánh mắt, tôi đem nó gắn chặt vào khuôn mặt của giám đốc Vương:
- Cảm ơn giám đốc đã đưa em về. Chào giám đốc.
Nói rồi tôi hầm hầm đẩy cửa bước xuống xe. Tôi cố tình đóng thật mạnh cánh cửa và đi thẳng một mạch về phía cổng nhà.
Tiếng xe ô tô gầm gừ một lát rồi lao vút đi.
Chờ bóng chiếc xe khuất hẳn tôi mới lên tiếng gọi mẹ. Mẹ tôi ra mở cổng và theo sau là anh Nam.
- Con về rồi à? Thế cái Hiền đâu?
- Nó về sau mẹ ạ. Con mệt nên về trước. Tôi cố tình mang vẻ mặt của kẻ sắp kiệt sức.
- Có anh Nam đến chơi này con. Anh ấy chờ con một lúc lâu rồi đấy.
- Em chào anh Nam. Tôi chào với giọng điệu không lấy gì làm nhiệt tình cho lắm.
- May quá Hân nó vừa về đến nơi. Cháu vào nhà ngồi chơi đã rồi về. Mẹ tôi mời anh Nam với giọng nói đầy cảm tình.
- Dạ, thôi bác ạ. Cháu thấy em Hân mệt rồi. Để lúc khác cháu lại ghé thăm bác và em sau. Anh Nam liến thoắng.
Nói rồi anh Nam quay sang nhìn tôi lạ lẫm. Tôi không hiểu tia nhìn của anh ta có nghĩa là gì? Chắc anh ấy lại choáng trước dáng vóc người mẫu của mình đây, tôi nghĩ thầm. (hè hè) Ơ, nhưng tại sao mẹ tôi cũng đang quan sát tôi với ánh mắt có cái móc của dấu hỏi nhỉ? Tôi thoáng bối rối cúi nhìn lại mình và chợt nhận ra là tôi vẫn còn khoác trên người chiếc áo của giám đốc Vương.
- Con mặc áo của ai thế? Mẹ tôi chắc là muốn thay anh Nam giải đáp thắc mắc nên hỏi ngay khi tôi đang có ý định lẩn đi.
- Hơ…cái…cái Hiền nó mượn cho con. Con chả biết là của ai. (Yes, tôi đã tự gỡ một bàn thua trông thấy!) Tôi đáp bằng thái độ thờ ơ rồi đế thêm một câu cảm thán cốt để lảng tránh – Rét quá đi mất!
- Em vào nhà nghỉ đi. Anh về đây. – Anh Nam thất vọng. – Anh gọi điện cho em sau nhé!
- Vâng. Tiếc quá! Anh Nam về nhé. Tôi so vai rụt cổ làm như là sắp chết cóng đến nơi.
- Cháu chào bác! Anh Nam lễ phép chào mẹ tôi.
- Nam về cháu nhé. Tết đến nhà bác chơi. Mẹ tôi đang“nối giáo” cho anh Nam (tên giặc đáng ghét!)
- Vâng ạ. Nhất định cháu sẽ đến thăm bác.
Mẹ đã đóng xong cánh cổng và bước ngay sau tôi. Tôi cố gắng bước thật nhanh và leo vội vàng lên cầu thang. Hơi quay người liếc lại đằng sau, không thấy mẹ đi theo, tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù rất áy náy vì sự chờ đợi của anh Nam nhưng tôi biết rõ là mình chẳng có tâm trạng để đón tiếp anh ấy lúc này. Tôi không muốn để cho anh Nam hy vọng trong khi ngăn tim tôi đã đầy ắp một hình bóng khác. Dù hình bóng ấy với tôi lúc này chỉ là chiếc bóng mong manh nhưng tình cảm của tôi thì sắc nét hơn bao giờ hết.
Đóng cửa phòng lại, tôi chạy ào về phía giường úp mặt vào gối khóc nức nở. Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi muốn gào, muốn hét lên cho vơi đi nỗi tức tưởi trong lòng. Thế nhưng tiếng khóc của tôi chỉ có thể thổn thức trong miệng mà không dám tuôn ra ngoài như những dòng nước mắt.
Tôi thương thân tôi ghê gớm! Tại sao ông Trời lại run rủi cho chiếc xe của anh chàng Vương chạy qua đúng thời điểm ấy? Cái thời điểm mà chỉ sớm hơn một chút hoặc muộn đi một xíu thì đâu có chuyện tôi và anh ta lại đụng độ nhau? Và nếu không có sự cố bất đắc dĩ đó thì chắc chắn tôi đã chả thể nào lọt vào cặp mắt kiêu ngạo của anh chàng. Tôi là một con bé tầm thường với những ước mơ cũng hết sức tầm thường. Tôi chẳng khi nào muốn làm kẻ thứ ba trong cuộc tình đã có sẵn hai người. Vậy mà ông Trời đã quăng hình bóng của giám đốc Vương vào trong ngăn tim hồng còn đang bỏ trống của tôi. Đau đớn thay! Tôi đã chẳng đủ sức để đẩy hình bóng ấy ra ngoài…
Tình yêu như men say trong ly rượu ngọt ngào. Ly rượu tình ấy, chỉ nhấp một chút thôi đã thấy tê tê bờ môi rồi không sao cưỡng nổi sức quyến rũ của nó để uống thêm một ngụm hay chuốc cạn ly. Ở trong vòng tay của giám đốc Vương dù chỉ là trong một thoáng giây nhưng tôi đã thấy mình nhớ vòng tay ấy đến quay quắt. Tôi nhớ hơi ấm của anh ta. Tôi nhớ hơi thở đàn ông rất đặc trưng từ anh ta. Tôi tự dằn vặt mình sao không để anh ta ôm thêm một lúc nữa. Sao tôi lại bật khóc ngay lúc đấy cơ chứ? Tôi tự cấu véo mình thật đau. Tôi ân hận quá!
Nhưng còn Kiều Oanh thì sao? Kiều Oanh đến với giám đốc Vương trước tôi cơ mà? Chị ấy cũng yêu anh ta như tôi. Không. Có khi Kiều Oanh còn yêu anh chàng que củi đó hơn tôi nhiều. Kiều Oanh biết giám đốc Vương đã từ lâu lắm rồi và yêu anh ta ngay cả lúc anh ta chỉ là chàng sinh viên quèn. Còn tôi, tôi đã biết gì về sếp của mình? Tôi quen anh ta khi anh ta đã áo quần là lượt, đi làm bằng xe hơi bóng nhoáng. Tôi có yêu anh ta thật lòng hay chỉ là xúc động nhất thời trước vẻ đào hoa của anh ta mà thôi? Nếu không có anh ta trong cuộc đời thì có lẽ tôi vẫn sống như 18 năm qua. Nếu không gặp anh ta thì tuổi 19 của tôi sẽ bình yên như mọi năm vẫn thế. Tôi sẽ quen anh X, anh Y hoặc anh Z…và có thể tôi đã chả phải rơi nhiều nước mắt đến vậy cho mối tình đầu.
Nhưng anh ta đã đến trong cuộc đời của tôi. Anh ta đã khuấy động cuộc sống bình dị của tôi, nơi mà vốn dĩ xưa nay chỉ đầy ắp tiếng chim ngân nga mỗi sớm bình minh. Trong thế giới còn đang say ngủ đó chỉ tồn tại hoa nở cùng bướm bay mà thôi. Từ khi anh ta đến thì tôi đã phải giã biệt thời hoa cỏ của bé con ngô nghê và “kết hôn” với nỗi buồn cùng với sự ưu tư của người thiếu nữ. Tôi đã cố nhưng không thể cản được bước chân của giám đốc Vương trên miền đất hoang sơ mang tên “Mối Tình Đầu” của mình. Và giờ đây tôi đang khóc cho tình yêu đầu mong manh hơn sương khói hay tôi đang khóc thương thân phận của chính tôi?
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Không thấy một bóng anh chàng giám sát nào trong phòng bán hàng, tôi đoán ngay là họ đang họp ở trên phòng của giám đốc Vương. Thảo nào mà sáng nay không thấy anh nào đi xe với bọn chúng tôi và tôi cũng chẳng thể nào liên lạc được với anh giám sát của tuyến mình. Thế là tôi phải đợi rồi! Tôi muốn xin anh Chiến nghỉ làm chiều nay vì buổi sáng phát hiện ra khuôn mặt mình trở nên kỳ cục thì cũng là lúc tôi phải leo lên xe phóng đi. Đêm qua, lần đầu tiên tôi bị mất ngủ. Sau một hồi khóc lóc chán chê tôi ngủ thiếp đi được một lát rồi trở mình ngồi dậy thức chong chong từ đấy đến sáng.
Kết cục của đêm trắng ấy là mấy chục trang nhật ký được tôi khai sinh. Đồng thời là tôi đang phải giấu diếm cặp mắt sưng vù sau chiếc kính màu nâu to tướng. Sẽ là bình thường nếu tôi đang đi giữa trời nắng còn lúc này trông tôi có lẽ chẳng khác học sinh trường khiếm thị là mấy. Lúc bước lên xe ô tô vẫn thấy tôi mang kính nên đã có vô số người thắc mắc và hỏi thăm. Tôi trả lời bừa là bị đau mắt (?!) Lập tức tôi được mọi người khuyên bảo nên nghỉ ở nhà để… điều trị (hức, đúng là tôi cần điều trị nhưng ko phải đôi mắt mừ là trái tim cơ!)
Duy nhất chỉ có cái Hiền là người biết rõ sự tích của chiếc kính trên khuôn mặt tôi lúc này. Nó chỉ cần sưng mặt lên rồi làm lơ đi với tôi là tôi lập tức“phun” sạch những bí mật của đêm hôm trước. Tôi chỉ không kể cho nó biết vị giám đốc kiêu ngạo của chúng tôi đã ôm tôi như thế nào thôi. Tôi làm cho cái Hiền tin tôi khóc là do tức anh chàng que củi vì câu hỏi mỉa mai của anh ta rằng “ai là bạn trai của tôi”. Con nhỏ bị thuyết phục bởi lý do hết sức hợp lý vì nó thừa biết tình cảm của tôi dành cho giám đốc Vương. Ngồi trong phòng bán hàng huyên thuyên với tụi cái Xuyến nhưng nó luôn đưa mắt nhìn sang tôi với tia nhìn thông cảm.
Cái Hiền đang vui lắm! Nó vui vì tối qua anh Minh đã đưa nó về tận nhà. Anh ấy lại tỏ ra quan tâm đến nó một cách khác thường. Hiền kể với tôi như vậy nhưng nó chẳng cho tôi biết khác thường ở chỗ nào. Tôi cũng không tra hỏi làm gì. Tôi như vui lây niềm vui của nó. Nếu hai người mà đến với nhau thì tôi sẽ trút được gánh nặng ưu phiền đang đè nặng đôi vai. Tôi chẳng còn phải buồn lòng về sự cô đơn của cái Hiền cũng như có thể yên tâm rằng mình không làm tổn thương thêm trái tim của một người tốt như anh Minh.
*******
- Dẹp ra cho người ta đi nào. Vướng quá! Cái giọng the thé với kiểu nói khó nghe ấy chỉ có thể là của chị Thúy. Tôi tránh vội qua một bên và cất tiếng chào. Chị Thúy liếc nhanh sang tôi rồi buông một câu “nổi da gà” : - Không dámmmm!
Tôi so vai rụt cổ sau câu đáp lại cố tình kéo dài giọng của chị Thúy. Tôi hiểu là từ nay tôi đã chính thức làm cái gai trong mắt của chị ta.
- Chương trình khuyến mại đợt này “hóc” như thế thì bố ai mà đạt được nhỉ?
- Tôi đã bảo ông xin sếp một câu rồi. Ông không nói giờ còn lầu bầu gì nữa?
- Thấy mặt sếp khó đăm đăm, tôi ngại lắm.
- Ừ, chắc sếp hôm qua bị Kiều Oanh “đầy đọa” cũng nên. Hahaha…
- Không dám đâu! Sếp chỉ cần dọa một câu thôi là Kiều Oanh chạy theo năn nỉ ngay lập tức.
- Thật á? Cô nàng “ngon” thế cơ mà?
- Ôi, thế thì cậu chưa biết sếp rồi!
...
Mấy anh chàng này xem ra còn “buôn” chuyện khiếp hơn cả cánh chị em ấy nhỉ? Tôi nghĩ thầm trong bụng. (hic, nhưng mà đang đến đoạn hay thì cắt đến “phựt”. Tiếc quá là tiếc!) Biết thế tôi để một lát nữa mới chạy ra có hơn không? Sao mình dại thế cơ chứ? Đang vừa đi vừa tán chuyện, mấy anh chàng giám sát đột nhiên im bặt khi nhìn thấy tôi.
- Em chào các anh. Tôi lấy tay chỉnh chỉnh cái kính và hơi quay nghiêng người.
- Ừ, các anh chào em. Hôm nay em có “quả” kính hơi bị xì-tai đấy. Anh Thắng hóm hỉnh.
- Vâng. Em đeo kính đứng ở đây từ sáng đến giờ mà chả thấy…ai khen. May quá gặp các anh đây rồi! (hihi) Tôi nhanh miệng đối đáp.
- Nào, bọn anh chiêm ngưỡng xong rồi. Đi ra xe lên tuyến thôi! Anh Sỹ giờ mới lên tiếng.
- Hân! Đứng đó anh gặp một lát. Anh Chiến gọi to như thể sợ tôi đi mất.
- Thực ra em cũng đang muốn gặp anh đấy ạ. Tôi đáp.
- Gặp anh à? Có việc gì không?
- Em định xin anh nghỉ chiều nay...
- Không được.
- Sao thế ạ?
- Em lên mà xin sếp. Em bây giờ không thuộc quyền quản lý của anh.
- Ơ, sao thế ạ? Tôi vô tình lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Em hỏi sếp nhé. Sếp nhắn anh bảo em lên gặp sếp lúc 10 giờ 15’
- Hơ, thế xe có chờ em không hả anh?
- Đã bao giờ em ở lại gặp sếp mà phải đi bộ lên Hà Nội chưa? Anh Chiến cười rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi tần ngần đứng bên cạnh chân cầu thang với bao câu hỏi xoay quanh trong đầu. Đây là lần thứ mấy giám đốc Vương nhắn anh Chiến bảo tôi lên phòng gặp anh ta rồi nhỉ? Hình như không dưới hai lần. Quan hệ giữa giám đốc Vương và anh Chiến là như thế nào? Sao lần nào cũng thấy bóng dáng của anh Chiến trong những cuộc gặp mặt giữa tôi và giám đốc Vương thế? Anh giám sát này đã biết được những gì rồi?
Có tiếng giầy dép khua ồn ào. Mọi người lục tục kéo nhau ra xe ô tô đấy mà. Tôi chạy nhanh vào toilet gần đó và đóng sập cửa lại. Tôi không muốn mọi người biết là tôi nán lại để gặp giám đốc Vương. Đứng dựa lưng vào tường, tôi thở hổn hển. Vừa lúc đó, chiếc điện thoại đang cầm trong tay tôi rung lên làm tôi hết hồn. Tên của cái Hiền hiện lên trên màn hình.
- A…lô. Tôi hít một hơi trước khi trả lời mà vẫn bị run giọng.
- Mày ở đâu đấy? Giọng mày làm sao thế? Cái Hiền lo lắng.
- À, tao có sao đâu. Mày bảo mọi người đi trước nhé.
- Sao rồi? Lại phải gặp sếp à?
- Không. À, ừ. Tao có chút việc.
- Việc gì? Dạo này tao nghi mày lắm nhé.
- Yên tâm đi. Tao cũng là cục inox mà. Con muỗi ấy …đốt làm sao được tao.
- Con ranh! Mày cẩn thận đấy! Bye nhá.
- Bye!
Tôi đặt dế yêu xuống mặt bàn bằng đá bên cạnh la-va-bô. Gỡ chiếc kính ra bỏ vào túi xách, tôi nhìn đôi mắt mình trong gương. Mắt của tôi vẫn còn sưng nhưng nó có vẻ đỡ hơn lúc vừa mới thức dậy rất nhiều. Đưa tay vuốt lại mái tóc, săm soi lại mình trong gương thật cẩn thận rồi tôi nhặt chiếc điện thoại lên và định đẩy cánh cửa toilet bước ra. Bất chợt, cánh cửa đột ngột mở toang. Tôi không thể tin vào mắt mình.
Giám đốc Vương là người vừa mở cánh cửa và anh ta đang đứng chình ình trước mặt tôi. Anh ta cũng sững sờ đứng khựng lại. Chúng tôi mất một vài giây ngỡ ngàng nhìn nhau. Và như để chắc chắn là mình không phải là người vào nhầm toilet, giám đốc Vương lùi lại hai bước rồi nhìn lên cái biển gắn trên cánh cửa. Tôi cũng quay phắt lại nhìn đằng sau. Quái! Sao cái toilet này lại có hình thù trông ...lạ thế cơ chứ? Ôi, Trời ơi! Thì ra tôi vào nhầm chứ không phải anh ta. Khuôn mặt tôi nóng ran.
- Anh hẹn gặp em ở trên phòng anh cơ mà. Giám đốc Vương tỏ vẻ khôi hài để xua tan không khí ngượng ngập giữa hai chúng tôi.
- Em…em xin lỗi. Em vội quá nên …vào nhầm. Tôi khổ sở thanh minh.
- Em lên phòng đi. Đợi anh một lát. Giám đốc Vương cười tủm tỉm.
- Dạ, vâng ạ. Tôi đáp vội và lách người ra ngoài.
- Đằng nào cũng gặp anh mà. Lần sau em không phải vội thế đâu. Anh chàng còn cố nói với theo khi tôi đã nhảy lên được 3 bậc cầu thang. (Hic, tôi sinh ra dưới ngôi sao chiếu mệnh nào vậy nhỉ? Chắc là sao… quả tạ!)
***********
Tiếng cánh cửa khép lại cùng tiếng khóa cửa vang lên khô khốc làm trái tim tôi nhảy tưng tưng. Toàn thân tôi run lên bần bật. Tôi hít thở thật sâu mà không sao chế ngự được cơn run rẩy đang lấn chiếm hết chân rồi lại đến tay. Trái tim của tôi luôn là kẻ phản động với lý trí đang cố tỏ ra mạnh mẽ của tôi. Mỗi tiếng giầy của giám đốc Vương bước lại gần là con tim khờ khạo trong tôi lại được dịp khua khoắng. (hức, tôi suy tim độ mấy rùi ko bít?)
Giám đốc Vương dừng lại bên cạnh chỗ tôi ngồi. Anh ta hình như có thói quen thích ngồi lên bàn hơn là ngồi xuống ghế thì phải. Tôi đoán như vậy và không dám nhìn anh ta. Tôi biết chắc là tôi sẽ không còn đủ khả năng để điều khiển mình nếu tôi lại đắm mình trong ánh mắt của anh chàng.
- Em có đoán được vì sao anh nhắn em lên đây không?
- Dạ, không ạ. Tôi đáp nhanh.
- Em thử đoán đi xem nào.
Giọng giám đốc Vương đầy vẻ thân mật và dịu dàng nhưng khiến tôi thấy sợ. Tôi lắc đầu. Lấy hết sức bình tĩnh còn sót lại, tôi nói:
- Không. Em không đoán được ạ.
- Em có muốn thay đổi công việc không?
- Hơ, sao giám đốc lại hỏi em thế?
- Bên phòng Marketing muốn em qua đó làm.
- Em …em sẽ làm gì bên đấy ạ?
- Anh không biết. Đích thân Joshep đề nghị với anh vào hôm qua. (Joshep là giám đốc Marketing của Công ty chúng tôi)
Giám đốc Vương đang đùa tôi chứ gì? Tôi thì biết làm gì ngoài công việc hiện tại chứ? Tôi len lén nhìn lên. Tia nhìn của tôi lại đụng phải ánh mắt chăm chú của giám đốc Vương. Anh ta có vẻ đang trông ngóng câu trả lời của tôi.
- Qua bên đó, em sẽ được làm việc cùng anh Minh. Sướng thế còn gì.
Câu “sướng thế còn gì” của anh ta được thốt ra bằng giọng điệu như đang nói kháy tôi vậy. Giá anh ta không nói câu đó thì tôi còn ngẫm nghĩ. Nhưng câu nói ấy chọc thẳng vào "cái tổ kiến lửa" mang tên Tự Ái vốn đã chất đầy con người tôi. Và thế là tôi nhanh chóng quyết định.
- Em sẽ không đi đâu hết. Trừ phi giám đốc đuổi em.
Giám đốc Vương lập tức đứng bật dậy. Anh ta đi về chỗ của mình và ngồi xuống ghế. Rồi anh ta nói:
- Okay. Vậy là em phải nhờ vả đến anh rồi.
Tôi tròn mắt nhòm anh ta. Anh chàng nhếch môi cười nhưng không nói gì. Anh ta nhìn tôi một lúc rồi mới đủng đỉnh nói:
- Anh sẽ phải năn nỉ với Joshep hộ em đấy. Ông ta muốn là Trời muốn.
- Vâng. – Tôi liếm môi. – Thế thì em nhờ anh nói với ông ta giúp em.
- Anh không định giúp “suông” đâu. Nói rồi anh chàng nhìn tôi với tia mắt đầy ngụ ý.
- Vậy thì…em sẽ phải…như thế nào mới được ạ? Tôi ngây ngô.
Giám đốc Vương lại không trả lời ngay. Anh ta nhìn không rời mắt vào khuôn mặt tôi. Tôi ngồi im chịu đựng. Hai bàn tay tôi xoắn liên tục vào nhau dưới gầm bàn. Anh ta muốn gì chứ? Anh ta chẳng nói cứ hết úp mở rồi lại nhìn tôi trân trân thế kia là ý gì?
Rất lâu sau tôi mới đủ can đảm ngước nhìn lên. Tôi định nói thì vừa lúc đó giám đốc Vương cũng cất tiếng:
- Anh muốn một thứ từ em. Nếu em trả lời đúng thì anh sẽ giúp.
(Ặc, mún cái jjjjj dzị hả chòy?)
Kết cục của đêm trắng ấy là mấy chục trang nhật ký được tôi khai sinh. Đồng thời là tôi đang phải giấu diếm cặp mắt sưng vù sau chiếc kính màu nâu to tướng. Sẽ là bình thường nếu tôi đang đi giữa trời nắng còn lúc này trông tôi có lẽ chẳng khác học sinh trường khiếm thị là mấy. Lúc bước lên xe ô tô vẫn thấy tôi mang kính nên đã có vô số người thắc mắc và hỏi thăm. Tôi trả lời bừa là bị đau mắt (?!) Lập tức tôi được mọi người khuyên bảo nên nghỉ ở nhà để… điều trị (hức, đúng là tôi cần điều trị nhưng ko phải đôi mắt mừ là trái tim cơ!)
Duy nhất chỉ có cái Hiền là người biết rõ sự tích của chiếc kính trên khuôn mặt tôi lúc này. Nó chỉ cần sưng mặt lên rồi làm lơ đi với tôi là tôi lập tức“phun” sạch những bí mật của đêm hôm trước. Tôi chỉ không kể cho nó biết vị giám đốc kiêu ngạo của chúng tôi đã ôm tôi như thế nào thôi. Tôi làm cho cái Hiền tin tôi khóc là do tức anh chàng que củi vì câu hỏi mỉa mai của anh ta rằng “ai là bạn trai của tôi”. Con nhỏ bị thuyết phục bởi lý do hết sức hợp lý vì nó thừa biết tình cảm của tôi dành cho giám đốc Vương. Ngồi trong phòng bán hàng huyên thuyên với tụi cái Xuyến nhưng nó luôn đưa mắt nhìn sang tôi với tia nhìn thông cảm.
Cái Hiền đang vui lắm! Nó vui vì tối qua anh Minh đã đưa nó về tận nhà. Anh ấy lại tỏ ra quan tâm đến nó một cách khác thường. Hiền kể với tôi như vậy nhưng nó chẳng cho tôi biết khác thường ở chỗ nào. Tôi cũng không tra hỏi làm gì. Tôi như vui lây niềm vui của nó. Nếu hai người mà đến với nhau thì tôi sẽ trút được gánh nặng ưu phiền đang đè nặng đôi vai. Tôi chẳng còn phải buồn lòng về sự cô đơn của cái Hiền cũng như có thể yên tâm rằng mình không làm tổn thương thêm trái tim của một người tốt như anh Minh.
*******
- Dẹp ra cho người ta đi nào. Vướng quá! Cái giọng the thé với kiểu nói khó nghe ấy chỉ có thể là của chị Thúy. Tôi tránh vội qua một bên và cất tiếng chào. Chị Thúy liếc nhanh sang tôi rồi buông một câu “nổi da gà” : - Không dámmmm!
Tôi so vai rụt cổ sau câu đáp lại cố tình kéo dài giọng của chị Thúy. Tôi hiểu là từ nay tôi đã chính thức làm cái gai trong mắt của chị ta.
- Chương trình khuyến mại đợt này “hóc” như thế thì bố ai mà đạt được nhỉ?
- Tôi đã bảo ông xin sếp một câu rồi. Ông không nói giờ còn lầu bầu gì nữa?
- Thấy mặt sếp khó đăm đăm, tôi ngại lắm.
- Ừ, chắc sếp hôm qua bị Kiều Oanh “đầy đọa” cũng nên. Hahaha…
- Không dám đâu! Sếp chỉ cần dọa một câu thôi là Kiều Oanh chạy theo năn nỉ ngay lập tức.
- Thật á? Cô nàng “ngon” thế cơ mà?
- Ôi, thế thì cậu chưa biết sếp rồi!
...
Mấy anh chàng này xem ra còn “buôn” chuyện khiếp hơn cả cánh chị em ấy nhỉ? Tôi nghĩ thầm trong bụng. (hic, nhưng mà đang đến đoạn hay thì cắt đến “phựt”. Tiếc quá là tiếc!) Biết thế tôi để một lát nữa mới chạy ra có hơn không? Sao mình dại thế cơ chứ? Đang vừa đi vừa tán chuyện, mấy anh chàng giám sát đột nhiên im bặt khi nhìn thấy tôi.
- Em chào các anh. Tôi lấy tay chỉnh chỉnh cái kính và hơi quay nghiêng người.
- Ừ, các anh chào em. Hôm nay em có “quả” kính hơi bị xì-tai đấy. Anh Thắng hóm hỉnh.
- Vâng. Em đeo kính đứng ở đây từ sáng đến giờ mà chả thấy…ai khen. May quá gặp các anh đây rồi! (hihi) Tôi nhanh miệng đối đáp.
- Nào, bọn anh chiêm ngưỡng xong rồi. Đi ra xe lên tuyến thôi! Anh Sỹ giờ mới lên tiếng.
- Hân! Đứng đó anh gặp một lát. Anh Chiến gọi to như thể sợ tôi đi mất.
- Thực ra em cũng đang muốn gặp anh đấy ạ. Tôi đáp.
- Gặp anh à? Có việc gì không?
- Em định xin anh nghỉ chiều nay...
- Không được.
- Sao thế ạ?
- Em lên mà xin sếp. Em bây giờ không thuộc quyền quản lý của anh.
- Ơ, sao thế ạ? Tôi vô tình lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Em hỏi sếp nhé. Sếp nhắn anh bảo em lên gặp sếp lúc 10 giờ 15’
- Hơ, thế xe có chờ em không hả anh?
- Đã bao giờ em ở lại gặp sếp mà phải đi bộ lên Hà Nội chưa? Anh Chiến cười rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi tần ngần đứng bên cạnh chân cầu thang với bao câu hỏi xoay quanh trong đầu. Đây là lần thứ mấy giám đốc Vương nhắn anh Chiến bảo tôi lên phòng gặp anh ta rồi nhỉ? Hình như không dưới hai lần. Quan hệ giữa giám đốc Vương và anh Chiến là như thế nào? Sao lần nào cũng thấy bóng dáng của anh Chiến trong những cuộc gặp mặt giữa tôi và giám đốc Vương thế? Anh giám sát này đã biết được những gì rồi?
Có tiếng giầy dép khua ồn ào. Mọi người lục tục kéo nhau ra xe ô tô đấy mà. Tôi chạy nhanh vào toilet gần đó và đóng sập cửa lại. Tôi không muốn mọi người biết là tôi nán lại để gặp giám đốc Vương. Đứng dựa lưng vào tường, tôi thở hổn hển. Vừa lúc đó, chiếc điện thoại đang cầm trong tay tôi rung lên làm tôi hết hồn. Tên của cái Hiền hiện lên trên màn hình.
- A…lô. Tôi hít một hơi trước khi trả lời mà vẫn bị run giọng.
- Mày ở đâu đấy? Giọng mày làm sao thế? Cái Hiền lo lắng.
- À, tao có sao đâu. Mày bảo mọi người đi trước nhé.
- Sao rồi? Lại phải gặp sếp à?
- Không. À, ừ. Tao có chút việc.
- Việc gì? Dạo này tao nghi mày lắm nhé.
- Yên tâm đi. Tao cũng là cục inox mà. Con muỗi ấy …đốt làm sao được tao.
- Con ranh! Mày cẩn thận đấy! Bye nhá.
- Bye!
Tôi đặt dế yêu xuống mặt bàn bằng đá bên cạnh la-va-bô. Gỡ chiếc kính ra bỏ vào túi xách, tôi nhìn đôi mắt mình trong gương. Mắt của tôi vẫn còn sưng nhưng nó có vẻ đỡ hơn lúc vừa mới thức dậy rất nhiều. Đưa tay vuốt lại mái tóc, săm soi lại mình trong gương thật cẩn thận rồi tôi nhặt chiếc điện thoại lên và định đẩy cánh cửa toilet bước ra. Bất chợt, cánh cửa đột ngột mở toang. Tôi không thể tin vào mắt mình.
Giám đốc Vương là người vừa mở cánh cửa và anh ta đang đứng chình ình trước mặt tôi. Anh ta cũng sững sờ đứng khựng lại. Chúng tôi mất một vài giây ngỡ ngàng nhìn nhau. Và như để chắc chắn là mình không phải là người vào nhầm toilet, giám đốc Vương lùi lại hai bước rồi nhìn lên cái biển gắn trên cánh cửa. Tôi cũng quay phắt lại nhìn đằng sau. Quái! Sao cái toilet này lại có hình thù trông ...lạ thế cơ chứ? Ôi, Trời ơi! Thì ra tôi vào nhầm chứ không phải anh ta. Khuôn mặt tôi nóng ran.
- Anh hẹn gặp em ở trên phòng anh cơ mà. Giám đốc Vương tỏ vẻ khôi hài để xua tan không khí ngượng ngập giữa hai chúng tôi.
- Em…em xin lỗi. Em vội quá nên …vào nhầm. Tôi khổ sở thanh minh.
- Em lên phòng đi. Đợi anh một lát. Giám đốc Vương cười tủm tỉm.
- Dạ, vâng ạ. Tôi đáp vội và lách người ra ngoài.
- Đằng nào cũng gặp anh mà. Lần sau em không phải vội thế đâu. Anh chàng còn cố nói với theo khi tôi đã nhảy lên được 3 bậc cầu thang. (Hic, tôi sinh ra dưới ngôi sao chiếu mệnh nào vậy nhỉ? Chắc là sao… quả tạ!)
***********
Tiếng cánh cửa khép lại cùng tiếng khóa cửa vang lên khô khốc làm trái tim tôi nhảy tưng tưng. Toàn thân tôi run lên bần bật. Tôi hít thở thật sâu mà không sao chế ngự được cơn run rẩy đang lấn chiếm hết chân rồi lại đến tay. Trái tim của tôi luôn là kẻ phản động với lý trí đang cố tỏ ra mạnh mẽ của tôi. Mỗi tiếng giầy của giám đốc Vương bước lại gần là con tim khờ khạo trong tôi lại được dịp khua khoắng. (hức, tôi suy tim độ mấy rùi ko bít?)
Giám đốc Vương dừng lại bên cạnh chỗ tôi ngồi. Anh ta hình như có thói quen thích ngồi lên bàn hơn là ngồi xuống ghế thì phải. Tôi đoán như vậy và không dám nhìn anh ta. Tôi biết chắc là tôi sẽ không còn đủ khả năng để điều khiển mình nếu tôi lại đắm mình trong ánh mắt của anh chàng.
- Em có đoán được vì sao anh nhắn em lên đây không?
- Dạ, không ạ. Tôi đáp nhanh.
- Em thử đoán đi xem nào.
Giọng giám đốc Vương đầy vẻ thân mật và dịu dàng nhưng khiến tôi thấy sợ. Tôi lắc đầu. Lấy hết sức bình tĩnh còn sót lại, tôi nói:
- Không. Em không đoán được ạ.
- Em có muốn thay đổi công việc không?
- Hơ, sao giám đốc lại hỏi em thế?
- Bên phòng Marketing muốn em qua đó làm.
- Em …em sẽ làm gì bên đấy ạ?
- Anh không biết. Đích thân Joshep đề nghị với anh vào hôm qua. (Joshep là giám đốc Marketing của Công ty chúng tôi)
Giám đốc Vương đang đùa tôi chứ gì? Tôi thì biết làm gì ngoài công việc hiện tại chứ? Tôi len lén nhìn lên. Tia nhìn của tôi lại đụng phải ánh mắt chăm chú của giám đốc Vương. Anh ta có vẻ đang trông ngóng câu trả lời của tôi.
- Qua bên đó, em sẽ được làm việc cùng anh Minh. Sướng thế còn gì.
Câu “sướng thế còn gì” của anh ta được thốt ra bằng giọng điệu như đang nói kháy tôi vậy. Giá anh ta không nói câu đó thì tôi còn ngẫm nghĩ. Nhưng câu nói ấy chọc thẳng vào "cái tổ kiến lửa" mang tên Tự Ái vốn đã chất đầy con người tôi. Và thế là tôi nhanh chóng quyết định.
- Em sẽ không đi đâu hết. Trừ phi giám đốc đuổi em.
Giám đốc Vương lập tức đứng bật dậy. Anh ta đi về chỗ của mình và ngồi xuống ghế. Rồi anh ta nói:
- Okay. Vậy là em phải nhờ vả đến anh rồi.
Tôi tròn mắt nhòm anh ta. Anh chàng nhếch môi cười nhưng không nói gì. Anh ta nhìn tôi một lúc rồi mới đủng đỉnh nói:
- Anh sẽ phải năn nỉ với Joshep hộ em đấy. Ông ta muốn là Trời muốn.
- Vâng. – Tôi liếm môi. – Thế thì em nhờ anh nói với ông ta giúp em.
- Anh không định giúp “suông” đâu. Nói rồi anh chàng nhìn tôi với tia mắt đầy ngụ ý.
- Vậy thì…em sẽ phải…như thế nào mới được ạ? Tôi ngây ngô.
Giám đốc Vương lại không trả lời ngay. Anh ta nhìn không rời mắt vào khuôn mặt tôi. Tôi ngồi im chịu đựng. Hai bàn tay tôi xoắn liên tục vào nhau dưới gầm bàn. Anh ta muốn gì chứ? Anh ta chẳng nói cứ hết úp mở rồi lại nhìn tôi trân trân thế kia là ý gì?
Rất lâu sau tôi mới đủ can đảm ngước nhìn lên. Tôi định nói thì vừa lúc đó giám đốc Vương cũng cất tiếng:
- Anh muốn một thứ từ em. Nếu em trả lời đúng thì anh sẽ giúp.
(Ặc, mún cái jjjjj dzị hả chòy?)
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 21: (Tạm thời giấu tên ^^)
Giám đốc Vương muốn một thứ từ tôi á? Èo! Đấy là cái gì vậy?
Tôi ngẩn tò te sau khi nghe anh ta nói. Trên khuôn mặt của anh chàng ẩn hiện một nét gì đó của sự ranh mãnh nhưng nó đang được anh ta che giấu bằng tia nhìn lảng ra chỗ khác. Tôi nhíu mày suy nghĩ. Tôi có thứ gì mà sếp của tôi lại muốn đoạt lấy? Anh ta chắc chắn không cần tiền bạc rồi. Nếu cần tôi nể sợ thì cái đó tôi đang dư thừa đây. Chưa có ai làm tôi run lẩy bẩy khi đối diện như là anh ta. Tôi vốn là con nhóc ương bướng và hay dùng món võ …miệng để phòng thân. Nhưng với anh chàng này thì đối đáp với anh ta như tôi đã từng làm được từ trước đến giờ là cố gắng lắm rồi!
- Nào, em đoán được không? Trả lời đi chứ! Tiếng giám đốc Vương vang lên ngay sát cạnh chỗ tôi ngồi. (hờ~~~ hờ ~~~ anh ta dùng chiêu jjj phi thân wa bên nì từ lúc nèo mừ tôi hem bít dzị?)
Tôi giật thót người và vội vàng ngước nhìn lên. Anh ta đứng tựa lưng vào cái bàn. Ánh mắt sáng rực của anh ta không nhìn vào mắt tôi như mọi lần mà nó đang dừng lại ở chỗ nào đó trên khuôn mặt. Hình như là tia nhìn ấy đang đậu trên …đôi môi của tôi. Tôi run rẩy vì phát hiện quá bất ngờ đó. Một sự khám phá gây chấn động con tim tội nghiệp của tôi. Nhịp đập của nó tựa hồ như tiếng âm thanh được phát ra từ chiếc loa thùng đang mở hết công suất. Lẽ nào anh ta lại muốn hôn tôi? Lẽ nào lại như vậy chứ? Mày đừng có nghĩ bậy bạ như thế, Hân. Không tốt đâu. Mày thật là con bé hư hỏng. Tôi muốn đánh mình, muốn tát vào mặt mình để tỉnh táo hơn. Nhưng tôi chẳng thể làm gì trước tia nhìn nóng bỏng của anh chàng que củi.
- Anh vẫn đang chờ câu trả lời. Giám đốc Vương lại giục.
- Dạ…em…em không biết đâu ạ. Tôi lúng túng đáp rồi cúi gằm mặt. Cầu Trời đừng để anh ta trông thấy vẻ ngượng ngùng đang hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt đỏ nhừ của tôi.
- Em không biết hay cố tình không chịu biết?
- Em…em không biết thật mà! Tôi thanh minh và mạnh dạn ngước lên nhìn vào mặt giám đốc Vương.
May mắn cho tôi là anh chàng que củi không nhìn tôi mà quay người đi về phía bên kia bàn. Anh ta với cây bút và hý hoáy ghi vào tờ stick notes màu vàng mấy dòng chữ gì đó. Rồi anh chàng đẩy tập stick notes về phía tôi: - Em đọc đi.
“ I’ll be a happiest man in the world when putting my lips on your red one”. Tôi đọc nhẩm. Ý nghĩa của dòng chữ đó khiến tôi đầu óc tôi chao đảo. Trái tim tôi đập gấp gáp trong lồng ngực. Toàn thân tôi run lên bần bật. Tôi cảm thấy hơi thở của mình như bị đứt đoạn. Tôi đã đoán đúng. Anh ta muốn…muốn hôn tôi!
Nếu ngất xỉu ngay lập tức mà trốn tránh tình huống này thì tôi cũng cố gắng làm cho tôi ngất đi một lúc. Nhưng tôi mà xỉu đi rồi thì ai là người bảo vệ đôi môi của tôi chứ? Ai đảm bảo cho tôi là anh ta sẽ không làm thế ngay cả khi tôi bất tỉnh nhỉ? Tôi có thể khẳng định được điều đó vì tôi đã và đang phải chống đỡ lại tia nhìn đăm đắm của giám đốc Vương. Ánh mắt của anh ta là ánh mắt của kẻ đang say. Ánh mắt ấy không buông tha ngay cả khi tôi đã dùng dấu hiệu năn nỉ trong tia nhìn đáp trả lại. Tôi muốn thua mà anh ta chẳng cho tôi đầu hàng.
- Em …không dịch được. Em…em không hiểu. Tôi lẩy bẩy đứng lên. Tôi muốn bỏ chạy.
Giám đốc Vương cũng đứng bật dậy theo tôi. Anh ta đi vòng qua cái bàn và tiến đến chỗ tôi đứng. Tôi tránh qua chiếc ghế và lùi lại đằng sau. Mỗi bước anh ta tiến đến gần là tôi lại lùi thêm một bước về phía cửa. Con tim tôi đập mỗi lúc một nhanh. Hơi thở của tôi càng lúc càng trở nên dồn dập. Chân tay tôi bủn rủn như không còn chút sức lực.
- Em sao thế? Anh chỉ định qua giúp em dịch đoạn đó thôi cơ mà? Anh ta làm vẻ như ngạc nhiên lắm.
- Thế thì giám đốc dừng lại đi. Giám đốc đứng đó nói là em cũng nghe được rồi mà. Tôi vội vã.
- Không. Anh phải chỉ cho em tận nơi tận chốn. Miệng nói nhưng chân anh ta không dừng mà vẫn tiếp tục dấn bước.
Cửa đã bị khóa rồi. Mình làm sao mà thoát được đây? Tôi bối rối. Tôi làm gì bây giờ? Hân ơi, mày cần phải nhanh trí. Hân ơi, chỉ có mày mới cứu được mày thôi. A, đây rồi! Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
- Em có thể dịch được. Giám đốc không cần qua đây đâu. Tôi hấp tấp nói.
Anh chàng khựng lại. Anh ta im lặng một vài giây rồi gật đầu: - Okay. Em dịch đi xem nào!
Tôi lấy hết can đảm trả lời:
- Câu đó dịch ra là…là – Tôi ngập ngừng vì biết trước là tôi sẽ gặp rắc rối khi dịch xong. (hic, mẹ ơi cứu con với!) Liếc thật nhanh về phía giám đốc Vương, tôi thấy anh ta đang nhìn tôi chăm chú.
- Em mà không nói nhanh là anh sẽ tiến lại gần em đấy! Giọng anh chàng đầy vẻ hăm dọa.
- Em dịch đây ạ. – Tôi cuống quít – Câu ấy có nghĩa là “Tao sẽ là người đàn ông sung sướng nhất trần gian khi môi tao …đặt …bên môi nó” (chít tui òy! Phen nì có đứa chít thật òy!)
Im lặng. Không khí im lặng bao trùm căn phòng vài tích tắc của chiếc đồng hồ. Rồi tiếng cười của giám đốc Vương phá tan sự im lặng đó một cách nhanh chóng. Tiếng cười của anh chàng đầy phấn khích. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta cười như vậy. Chẳng biết sau khi anh ta dứt tiếng cười thì mình sẽ sao đây nhỉ? Mặc dù tôi đã cố kìm nén để không cười nhưng tôi cũng chẳng thể nào ép mình lâu hơn được nữa. Tôi cũng phì cười vì chính câu nói của mình. Đưa tay che miệng, tôi hồi hộp đứng chờ phản ứng tiếp theo của anh ta.
Ngớt tiếng cười, giám đốc Vương vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Anh ta đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực và đôi mắt vẫn không buông tha cho tôi. Tôi một lần nữa phải khổ sở chống đỡ sự tấn công kịch liệt bằng ánh mắt của anh chàng. Đôi tay tôi như thừa thãi. Đôi chân tôi run rẩy. Đôi mắt tôi hết nhìn xuống nền nhà lại ngó anh ta với sự lo lắng không dấu giếm. Mặc dù không muốn nhìn giám đốc Vương nhưng tôi cần phải trông chừng anh ta. Tôi đoán là tôi có thể bị anh ta khống chế bất cứ lúc nào. Trong căn phòng đã bị chặn mất lối thoát thân, tôi như con thú nhỏ bị sa bẫy đang chờ người thợ săn túm bắt.
- Em dịch không chính xác rồi. - Giám đốc Vương lên tiếng – Nhất định là anh cần phải giúp em hiểu đúng ý nghĩa của câu đó.
- Hơ, em…tuy là em hơi kém tiếng Anh nhưng em…đâu có dịch sai chứ? Tôi chống chế.
- Anh có bảo là em dịch sai đâu? Chỉ là không chính xác thôi! – Giám đốc Vương ngừng nói một lát rồi anh ta tiếp tục – Sao lại có “tao” với “nó” ở đây?
- Thì trong tiếng Việt “I” và “you” được hiểu theo nhiều nghĩa mà, giám đốc! Tôi ngang ngạnh.
- Okay. Anh sẽ giải thích bằng hành động vậy. Nói dứt lời, anh chàng que củi đi nhanh về phía tôi.
“Kịch”. Thế là tôi đã đụng phải bức tường. Không còn chỗ nào để lùi được nữa. Tôi bất lực nhìn về phía cửa ra vào. Vẫn biết là nhìn về phía đó thì cũng chả giải quyết được gì nhưng tôi đang muốn trốn tránh ánh mắt của giám đốc Vương. Anh ta đang đứng ngay trước mặt tôi. Với khoảng cách quá gần như vậy mà tôi nhìn thẳng vào anh ta thì sẽ vô cùng bất lợi cho tôi. Hơi thở của anh chàng quyện vào khuôn mặt tôi. Hai bàn tay anh ta chống vào tường. Tôi lọt thỏm vào trong hai cánh tay ấy. Đầu óc tôi mụ mị. Lý trí của tôi chắc là …xách dép chạy đâu mất tiêu rồi. Tôi chẳng còn lấy một chút dũng khí của con bé bướng bỉnh ngày nào. Tôi chính thức bại trận trong cuộc chiến của những con tim.
- Hân!
Tiếng gọi dịu dàng của giám đốc Vương làm tôi càng thêm lo lắng. Tôi đoán là sẽ có gì đó xảy đến ngay sau khi tôi đáp lại tiếng gọi của anh ta. Và tôi cũng biết là không thể giả vờ như điếc trong hoàn cảnh này. Thế nhưng có lẽ là tôi sợ chàng sếp khó tính của tôi nhiều hơn nên tôi “Dạ” một cách ngoan ngoãn mà không cần anh ta gọi thêm lần nữa.
- Em đang run phải không? Em sợ anh à? Giọng nói này của giám đốc Vương chưa bao giờ tôi nghe qua. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh ta nhẹ nhàng với tôi.
- Vâng, em…em có run. Nhưng mà em…không phải sợ mà…Tự dưng tôi ngập ngừng (hic, thực ra sợ toát mù hôi còn cứ chối! Nhỉ?)
- Mà sao?
- Em…ngại lắm. Giám đốc đừng đứng gần em quá…có được không?
- Không gần em thì làm sao giải thích cho em hiểu được ý nghĩa của câu đấy?
Tôi im bặt luôn. Vì thực tình tôi cũng chẳng biết chống chế như thế nào. Tôi đã bao giờ gặp tình huống nào “bi đát” như vậy trong đời đâu cơ chứ?
- Em ngẩng đầu lên xem nào.
- Thôi ạ… Giám đốc cứ nói đi. Em vẫn nghe được mà.
- Anh không làm gì em đâu. Anh hứa đấy!
Tôi vẫn không nhúc nhích. Anh ta định làm gì thế? Sao phải ngẩng đầu lên mới được? Mấy vụ tương tự như thế này mà cứ từ phim ảnh suy ra thì…eo ôi. Thôi tôi chả dám nghĩ tiếp đâu! (còn các bạn cứ tiếp tục tưởng tượng đi nhá! Hihi..)
- Nào, cô bé. Em ngẩng đầu lên thì anh mới giải thích được chứ?
Giám đốc Vương muốn một thứ từ tôi á? Èo! Đấy là cái gì vậy?
Tôi ngẩn tò te sau khi nghe anh ta nói. Trên khuôn mặt của anh chàng ẩn hiện một nét gì đó của sự ranh mãnh nhưng nó đang được anh ta che giấu bằng tia nhìn lảng ra chỗ khác. Tôi nhíu mày suy nghĩ. Tôi có thứ gì mà sếp của tôi lại muốn đoạt lấy? Anh ta chắc chắn không cần tiền bạc rồi. Nếu cần tôi nể sợ thì cái đó tôi đang dư thừa đây. Chưa có ai làm tôi run lẩy bẩy khi đối diện như là anh ta. Tôi vốn là con nhóc ương bướng và hay dùng món võ …miệng để phòng thân. Nhưng với anh chàng này thì đối đáp với anh ta như tôi đã từng làm được từ trước đến giờ là cố gắng lắm rồi!
- Nào, em đoán được không? Trả lời đi chứ! Tiếng giám đốc Vương vang lên ngay sát cạnh chỗ tôi ngồi. (hờ~~~ hờ ~~~ anh ta dùng chiêu jjj phi thân wa bên nì từ lúc nèo mừ tôi hem bít dzị?)
Tôi giật thót người và vội vàng ngước nhìn lên. Anh ta đứng tựa lưng vào cái bàn. Ánh mắt sáng rực của anh ta không nhìn vào mắt tôi như mọi lần mà nó đang dừng lại ở chỗ nào đó trên khuôn mặt. Hình như là tia nhìn ấy đang đậu trên …đôi môi của tôi. Tôi run rẩy vì phát hiện quá bất ngờ đó. Một sự khám phá gây chấn động con tim tội nghiệp của tôi. Nhịp đập của nó tựa hồ như tiếng âm thanh được phát ra từ chiếc loa thùng đang mở hết công suất. Lẽ nào anh ta lại muốn hôn tôi? Lẽ nào lại như vậy chứ? Mày đừng có nghĩ bậy bạ như thế, Hân. Không tốt đâu. Mày thật là con bé hư hỏng. Tôi muốn đánh mình, muốn tát vào mặt mình để tỉnh táo hơn. Nhưng tôi chẳng thể làm gì trước tia nhìn nóng bỏng của anh chàng que củi.
- Anh vẫn đang chờ câu trả lời. Giám đốc Vương lại giục.
- Dạ…em…em không biết đâu ạ. Tôi lúng túng đáp rồi cúi gằm mặt. Cầu Trời đừng để anh ta trông thấy vẻ ngượng ngùng đang hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt đỏ nhừ của tôi.
- Em không biết hay cố tình không chịu biết?
- Em…em không biết thật mà! Tôi thanh minh và mạnh dạn ngước lên nhìn vào mặt giám đốc Vương.
May mắn cho tôi là anh chàng que củi không nhìn tôi mà quay người đi về phía bên kia bàn. Anh ta với cây bút và hý hoáy ghi vào tờ stick notes màu vàng mấy dòng chữ gì đó. Rồi anh chàng đẩy tập stick notes về phía tôi: - Em đọc đi.
“ I’ll be a happiest man in the world when putting my lips on your red one”. Tôi đọc nhẩm. Ý nghĩa của dòng chữ đó khiến tôi đầu óc tôi chao đảo. Trái tim tôi đập gấp gáp trong lồng ngực. Toàn thân tôi run lên bần bật. Tôi cảm thấy hơi thở của mình như bị đứt đoạn. Tôi đã đoán đúng. Anh ta muốn…muốn hôn tôi!
Nếu ngất xỉu ngay lập tức mà trốn tránh tình huống này thì tôi cũng cố gắng làm cho tôi ngất đi một lúc. Nhưng tôi mà xỉu đi rồi thì ai là người bảo vệ đôi môi của tôi chứ? Ai đảm bảo cho tôi là anh ta sẽ không làm thế ngay cả khi tôi bất tỉnh nhỉ? Tôi có thể khẳng định được điều đó vì tôi đã và đang phải chống đỡ lại tia nhìn đăm đắm của giám đốc Vương. Ánh mắt của anh ta là ánh mắt của kẻ đang say. Ánh mắt ấy không buông tha ngay cả khi tôi đã dùng dấu hiệu năn nỉ trong tia nhìn đáp trả lại. Tôi muốn thua mà anh ta chẳng cho tôi đầu hàng.
- Em …không dịch được. Em…em không hiểu. Tôi lẩy bẩy đứng lên. Tôi muốn bỏ chạy.
Giám đốc Vương cũng đứng bật dậy theo tôi. Anh ta đi vòng qua cái bàn và tiến đến chỗ tôi đứng. Tôi tránh qua chiếc ghế và lùi lại đằng sau. Mỗi bước anh ta tiến đến gần là tôi lại lùi thêm một bước về phía cửa. Con tim tôi đập mỗi lúc một nhanh. Hơi thở của tôi càng lúc càng trở nên dồn dập. Chân tay tôi bủn rủn như không còn chút sức lực.
- Em sao thế? Anh chỉ định qua giúp em dịch đoạn đó thôi cơ mà? Anh ta làm vẻ như ngạc nhiên lắm.
- Thế thì giám đốc dừng lại đi. Giám đốc đứng đó nói là em cũng nghe được rồi mà. Tôi vội vã.
- Không. Anh phải chỉ cho em tận nơi tận chốn. Miệng nói nhưng chân anh ta không dừng mà vẫn tiếp tục dấn bước.
Cửa đã bị khóa rồi. Mình làm sao mà thoát được đây? Tôi bối rối. Tôi làm gì bây giờ? Hân ơi, mày cần phải nhanh trí. Hân ơi, chỉ có mày mới cứu được mày thôi. A, đây rồi! Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
- Em có thể dịch được. Giám đốc không cần qua đây đâu. Tôi hấp tấp nói.
Anh chàng khựng lại. Anh ta im lặng một vài giây rồi gật đầu: - Okay. Em dịch đi xem nào!
Tôi lấy hết can đảm trả lời:
- Câu đó dịch ra là…là – Tôi ngập ngừng vì biết trước là tôi sẽ gặp rắc rối khi dịch xong. (hic, mẹ ơi cứu con với!) Liếc thật nhanh về phía giám đốc Vương, tôi thấy anh ta đang nhìn tôi chăm chú.
- Em mà không nói nhanh là anh sẽ tiến lại gần em đấy! Giọng anh chàng đầy vẻ hăm dọa.
- Em dịch đây ạ. – Tôi cuống quít – Câu ấy có nghĩa là “Tao sẽ là người đàn ông sung sướng nhất trần gian khi môi tao …đặt …bên môi nó” (chít tui òy! Phen nì có đứa chít thật òy!)
Im lặng. Không khí im lặng bao trùm căn phòng vài tích tắc của chiếc đồng hồ. Rồi tiếng cười của giám đốc Vương phá tan sự im lặng đó một cách nhanh chóng. Tiếng cười của anh chàng đầy phấn khích. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta cười như vậy. Chẳng biết sau khi anh ta dứt tiếng cười thì mình sẽ sao đây nhỉ? Mặc dù tôi đã cố kìm nén để không cười nhưng tôi cũng chẳng thể nào ép mình lâu hơn được nữa. Tôi cũng phì cười vì chính câu nói của mình. Đưa tay che miệng, tôi hồi hộp đứng chờ phản ứng tiếp theo của anh ta.
Ngớt tiếng cười, giám đốc Vương vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Anh ta đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực và đôi mắt vẫn không buông tha cho tôi. Tôi một lần nữa phải khổ sở chống đỡ sự tấn công kịch liệt bằng ánh mắt của anh chàng. Đôi tay tôi như thừa thãi. Đôi chân tôi run rẩy. Đôi mắt tôi hết nhìn xuống nền nhà lại ngó anh ta với sự lo lắng không dấu giếm. Mặc dù không muốn nhìn giám đốc Vương nhưng tôi cần phải trông chừng anh ta. Tôi đoán là tôi có thể bị anh ta khống chế bất cứ lúc nào. Trong căn phòng đã bị chặn mất lối thoát thân, tôi như con thú nhỏ bị sa bẫy đang chờ người thợ săn túm bắt.
- Em dịch không chính xác rồi. - Giám đốc Vương lên tiếng – Nhất định là anh cần phải giúp em hiểu đúng ý nghĩa của câu đó.
- Hơ, em…tuy là em hơi kém tiếng Anh nhưng em…đâu có dịch sai chứ? Tôi chống chế.
- Anh có bảo là em dịch sai đâu? Chỉ là không chính xác thôi! – Giám đốc Vương ngừng nói một lát rồi anh ta tiếp tục – Sao lại có “tao” với “nó” ở đây?
- Thì trong tiếng Việt “I” và “you” được hiểu theo nhiều nghĩa mà, giám đốc! Tôi ngang ngạnh.
- Okay. Anh sẽ giải thích bằng hành động vậy. Nói dứt lời, anh chàng que củi đi nhanh về phía tôi.
“Kịch”. Thế là tôi đã đụng phải bức tường. Không còn chỗ nào để lùi được nữa. Tôi bất lực nhìn về phía cửa ra vào. Vẫn biết là nhìn về phía đó thì cũng chả giải quyết được gì nhưng tôi đang muốn trốn tránh ánh mắt của giám đốc Vương. Anh ta đang đứng ngay trước mặt tôi. Với khoảng cách quá gần như vậy mà tôi nhìn thẳng vào anh ta thì sẽ vô cùng bất lợi cho tôi. Hơi thở của anh chàng quyện vào khuôn mặt tôi. Hai bàn tay anh ta chống vào tường. Tôi lọt thỏm vào trong hai cánh tay ấy. Đầu óc tôi mụ mị. Lý trí của tôi chắc là …xách dép chạy đâu mất tiêu rồi. Tôi chẳng còn lấy một chút dũng khí của con bé bướng bỉnh ngày nào. Tôi chính thức bại trận trong cuộc chiến của những con tim.
- Hân!
Tiếng gọi dịu dàng của giám đốc Vương làm tôi càng thêm lo lắng. Tôi đoán là sẽ có gì đó xảy đến ngay sau khi tôi đáp lại tiếng gọi của anh ta. Và tôi cũng biết là không thể giả vờ như điếc trong hoàn cảnh này. Thế nhưng có lẽ là tôi sợ chàng sếp khó tính của tôi nhiều hơn nên tôi “Dạ” một cách ngoan ngoãn mà không cần anh ta gọi thêm lần nữa.
- Em đang run phải không? Em sợ anh à? Giọng nói này của giám đốc Vương chưa bao giờ tôi nghe qua. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh ta nhẹ nhàng với tôi.
- Vâng, em…em có run. Nhưng mà em…không phải sợ mà…Tự dưng tôi ngập ngừng (hic, thực ra sợ toát mù hôi còn cứ chối! Nhỉ?)
- Mà sao?
- Em…ngại lắm. Giám đốc đừng đứng gần em quá…có được không?
- Không gần em thì làm sao giải thích cho em hiểu được ý nghĩa của câu đấy?
Tôi im bặt luôn. Vì thực tình tôi cũng chẳng biết chống chế như thế nào. Tôi đã bao giờ gặp tình huống nào “bi đát” như vậy trong đời đâu cơ chứ?
- Em ngẩng đầu lên xem nào.
- Thôi ạ… Giám đốc cứ nói đi. Em vẫn nghe được mà.
- Anh không làm gì em đâu. Anh hứa đấy!
Tôi vẫn không nhúc nhích. Anh ta định làm gì thế? Sao phải ngẩng đầu lên mới được? Mấy vụ tương tự như thế này mà cứ từ phim ảnh suy ra thì…eo ôi. Thôi tôi chả dám nghĩ tiếp đâu! (còn các bạn cứ tiếp tục tưởng tượng đi nhá! Hihi..)
- Nào, cô bé. Em ngẩng đầu lên thì anh mới giải thích được chứ?
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 21 (tiếp theo)
Giọng nói của anh chàng pha lẫn sự sốt ruột. Tôi đành phải ngước nhìn lên. Dường như trong mỗi con mắt của giám đốc Vương có chứa một ngôi sao nhỏ. Chúng lóe sáng mỗi khi tôi nhìn vào. Chúng rọi sâu vào tận đáy mắt kẻ đối diện. Tôi không chối là mình rất ngưỡng mộ đôi mắt của anh ta. Nhất là vào lúc này tôi đang được ngắm nhìn chúng trong một cự ly đủ gần để công nhận chúng quá ư là đẹp. Dưới đôi lông mày rậm và vầng trán cao kiêu bạc, đôi mắt ấy làm tôi không uống rượu mà say. Tâm hồn tôi chao đảo. Con tim tôi đập cuống cuồng trong lồng ngực.
Một ngón tay của giám đốc Vương bất thình lình chạm nhẹ vào bờ môi tôi. Ánh mắt của anh chàng sếp đa tình vẫn tiếp tục "phiêu du" trên khuôn mặt và "bắt nạt"
đôi mắt của tôi. Tôi chẳng thể cúi đầu nhưng cũng không dám nhìn vào mặt anh ta. Tôi có cảm giác tia nhìn của anh chàng đang thực thi nhiệm vụ của đôi môi vậy. Khắp khuôn mặt tôi nóng ran. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi gần như quên mất việc hít thở không khí đem lại cho con người ta sự sống. (Ặc, nín thở thêm một lúc nữa là có đứa ngủm củ tỏi vì iu kìa!)
- Em có đôi môi quyến rũ người ta quá! Giám đốc Vương đột ngột cất tiếng nói.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì chiếc điện thoại di động của tôi rung lên bần bật trên mặt bàn làm việc của anh chàng que củi. Tiếp theo là tiếng nhạc chuông của nó réo rắt mỗi lúc một to dần làm ồn ào hết cả căn phòng. May quá là may! Mình ở hiền nên gặp lành, tôi thầm nghĩ. Đưa mắt liếc thật nhanh giám đốc Vương, tôi bắt gặp cái chau mày khó chịu của anh ta. Anh chàng lập tức quay người đi về phía chiếc ghế ngồi của mình. Thoảng đâu đó là tiếng thở dài nhẹ như mành sáo khẽ đu đưa trong không gian.
Dế yêu của tôi đã gỡ cho tôi một bàn thua trông thấy. Và lúc này nghe điện thoại dường như là cái cớ hay nhất để tạm thời “chữa cháy” cho tình huống khó xử với một con bé ngu ngơ là tôi. Mặc dù rất muốn chạy bổ lại bên chiếc điện thoại nhưng không hiểu sao tôi lại đứng thần người ra. Tôi không nhìn nó mà lại quan sát diễn biến trên khuôn mặt của anh chàng que củi. Vẻ lạnh lùng như chiếc mặt nạ úp chụp lấy khuôn mặt của anh ta. Tôi tìm mãi vẫn không bắt gặp chút gì còn sót lại của tia nhìn vừa mới đây còn nóng bỏng và đắm đuối. Anh ta biến đổi thành một con người hoàn toàn khác ngay trước mặt tôi.
Đã một hồi chuông qua, chiếc điện thoại của tôi im bặt một phút rồi lại tiếp tục réo hồi chuông tiếp theo. Tôi vẫn đứng yên chỗ cũ.
- Em không nghe điện à? Sếp của tôi hỏi.
- Em nghe máy…có…có phiền giám đốc không ạ? Tôi rụt rè.
- Không sao đâu. Em cứ trả lời đi. Giám đốc Vương gắn một điếu thuốc lên môi rồi với tay lấy chiếc bật lửa.
Tôi tiến lại gần và nhấc khẽ chiếc di động cứ như thể sợ nó đau vậy.(chả hiểu tại sao?) Chữ “ anh Minh calling” hiện lên trên màn hình. Tôi ngần ngại nhìn giám đốc Vương. Anh ta đã đứng lên từ bao giờ và đang lúi húi mở cánh cửa sổ. Tôi yên tâm bấm nút “answer”
- Alô, em Hân nghe ạ.
- Hân à? Em đang ở đâu đấy? Vẫn là sự lo lắng đầy ắp trong giọng nói của anh Minh.
Anh ấy tự cho mình cái quyền tra hỏi tôi từ bao giờ ấy nhỉ? Tự nhiên tôi thấy khó chịu:
- Anh gọi em có việc gì không ạ? Tôi cáu kỉnh.
Một khoảnh khắc im lặng. Có vẻ như anh Minh đang sững người khi nghe câu trả lời của tôi.
- À, cũng có việc khá là quan trọng. Vì vậy anh mới gọi điện cho em. Anh Minh kiên nhẫn giải thích.
- Việc gì đấy hả anh? Tôi dịu giọng.
- Anh có thể gặp em bây giờ không?
- Để đến cuối buổi…lúc em hết giờ làm việc được không anh?
- Ờ, anh quên mất là em đang giờ làm việc…
- Vâng. Em đang dở chút việc với khách hàng.
- Hân này! Thế anh Vương chưa nói gì với em à?
Tôi nhìn về phía giám đốc Vương. Anh chàng vẫn quay lưng lại chỗ tôi đứng. Một tay anh ta đút túi quần, một tay chống hờ hững lên bệ tường của chiếc cửa sổ. Hình như sếp của tôi đang chìm đắm trong khói thuốc và không mấy quan tâm đến cuộc đàm thoại của tôi.
- Dạ, chưa …nhưng mà có việc gì thế ạ? (hức, ko bít nói dối nhìu thì cái mũi có bị dài ra ko nhỉ?)
- Chưa nói hả? Vậy thì tốt. Chiều nay anh đón em nhé?
- Hơ…Anh nói qua điện thoại được không ạ?
- Tin này đặc biệt lắm! Phải gặp em mới nói được.
- Thế cơ ạ? Nhưng mà em… Làm sao để từ chối cuộc hẹn này đây? Tôi đoán là anh Minh muốn báo cho tôi biết tin mà khi nãy giám đốc Vương vừa nói với tôi nhưng đã lỡ phủ nhận rồi nên tôi đành theo đà phóng lao luôn. Tôi vờ vịt hỏi:
- Tin đó có liên quan đến em hả anh?
- Ờ. Anh chờ em ở bãi gửi xe nhé, Hân?
- Dạ thôi. Em sẽ chủ động gọi anh sau
- OK. Nhớ gọi cho anh đấy. Chào em.
- Em chào anh.
Lúc tôi buông máy cũng là lúc vị giám đốc khó hiểu của tôi quay về chỗ ngồi. Anh ta thả người xống ghế một cách chán chường. Hơi ngả đầu ra sau ghế, giám đốc Vương khép hờ đôi mắt. Bây giờ tôi mới phát hiện ra anh chàng có hàng mi dày và cong như hàng mi của con gái. Mắt của anh ta, nơi mà người ta hay gọi tên một cách lãng mạn là cửa sổ tâm hồn ấy khi đã nhắm lại vẫn thu hút lạ thường. Tôi thẫn thờ đứng ngắm anh ta. Người đàn ông đó đem lại cho tôi cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Có một vài nét, một vài cử chỉ của anh ta khiến tôi cứ ngỡ tôi đã biết hoặc nó thân thuộc với tôi từ lâu lắm rồi. Từ điệu bộ nhếch môi cười, động tác châm thuốc lá, vẻ mặt lạnh lùng đến tia nhìn đăm đắm của anh ta… tất cả dường như không hề xa lạ với tôi. Vậy mà giờ đây quan sát anh chàng thỏa thích lúc anh ta chả nhìn mình, tôi lại thấy không quen anh ta. Kỳ cục thật!
(còn tiếp)
Giọng nói của anh chàng pha lẫn sự sốt ruột. Tôi đành phải ngước nhìn lên. Dường như trong mỗi con mắt của giám đốc Vương có chứa một ngôi sao nhỏ. Chúng lóe sáng mỗi khi tôi nhìn vào. Chúng rọi sâu vào tận đáy mắt kẻ đối diện. Tôi không chối là mình rất ngưỡng mộ đôi mắt của anh ta. Nhất là vào lúc này tôi đang được ngắm nhìn chúng trong một cự ly đủ gần để công nhận chúng quá ư là đẹp. Dưới đôi lông mày rậm và vầng trán cao kiêu bạc, đôi mắt ấy làm tôi không uống rượu mà say. Tâm hồn tôi chao đảo. Con tim tôi đập cuống cuồng trong lồng ngực.
Một ngón tay của giám đốc Vương bất thình lình chạm nhẹ vào bờ môi tôi. Ánh mắt của anh chàng sếp đa tình vẫn tiếp tục "phiêu du" trên khuôn mặt và "bắt nạt"
đôi mắt của tôi. Tôi chẳng thể cúi đầu nhưng cũng không dám nhìn vào mặt anh ta. Tôi có cảm giác tia nhìn của anh chàng đang thực thi nhiệm vụ của đôi môi vậy. Khắp khuôn mặt tôi nóng ran. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi gần như quên mất việc hít thở không khí đem lại cho con người ta sự sống. (Ặc, nín thở thêm một lúc nữa là có đứa ngủm củ tỏi vì iu kìa!)
- Em có đôi môi quyến rũ người ta quá! Giám đốc Vương đột ngột cất tiếng nói.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì chiếc điện thoại di động của tôi rung lên bần bật trên mặt bàn làm việc của anh chàng que củi. Tiếp theo là tiếng nhạc chuông của nó réo rắt mỗi lúc một to dần làm ồn ào hết cả căn phòng. May quá là may! Mình ở hiền nên gặp lành, tôi thầm nghĩ. Đưa mắt liếc thật nhanh giám đốc Vương, tôi bắt gặp cái chau mày khó chịu của anh ta. Anh chàng lập tức quay người đi về phía chiếc ghế ngồi của mình. Thoảng đâu đó là tiếng thở dài nhẹ như mành sáo khẽ đu đưa trong không gian.
Dế yêu của tôi đã gỡ cho tôi một bàn thua trông thấy. Và lúc này nghe điện thoại dường như là cái cớ hay nhất để tạm thời “chữa cháy” cho tình huống khó xử với một con bé ngu ngơ là tôi. Mặc dù rất muốn chạy bổ lại bên chiếc điện thoại nhưng không hiểu sao tôi lại đứng thần người ra. Tôi không nhìn nó mà lại quan sát diễn biến trên khuôn mặt của anh chàng que củi. Vẻ lạnh lùng như chiếc mặt nạ úp chụp lấy khuôn mặt của anh ta. Tôi tìm mãi vẫn không bắt gặp chút gì còn sót lại của tia nhìn vừa mới đây còn nóng bỏng và đắm đuối. Anh ta biến đổi thành một con người hoàn toàn khác ngay trước mặt tôi.
Đã một hồi chuông qua, chiếc điện thoại của tôi im bặt một phút rồi lại tiếp tục réo hồi chuông tiếp theo. Tôi vẫn đứng yên chỗ cũ.
- Em không nghe điện à? Sếp của tôi hỏi.
- Em nghe máy…có…có phiền giám đốc không ạ? Tôi rụt rè.
- Không sao đâu. Em cứ trả lời đi. Giám đốc Vương gắn một điếu thuốc lên môi rồi với tay lấy chiếc bật lửa.
Tôi tiến lại gần và nhấc khẽ chiếc di động cứ như thể sợ nó đau vậy.(chả hiểu tại sao?) Chữ “ anh Minh calling” hiện lên trên màn hình. Tôi ngần ngại nhìn giám đốc Vương. Anh ta đã đứng lên từ bao giờ và đang lúi húi mở cánh cửa sổ. Tôi yên tâm bấm nút “answer”
- Alô, em Hân nghe ạ.
- Hân à? Em đang ở đâu đấy? Vẫn là sự lo lắng đầy ắp trong giọng nói của anh Minh.
Anh ấy tự cho mình cái quyền tra hỏi tôi từ bao giờ ấy nhỉ? Tự nhiên tôi thấy khó chịu:
- Anh gọi em có việc gì không ạ? Tôi cáu kỉnh.
Một khoảnh khắc im lặng. Có vẻ như anh Minh đang sững người khi nghe câu trả lời của tôi.
- À, cũng có việc khá là quan trọng. Vì vậy anh mới gọi điện cho em. Anh Minh kiên nhẫn giải thích.
- Việc gì đấy hả anh? Tôi dịu giọng.
- Anh có thể gặp em bây giờ không?
- Để đến cuối buổi…lúc em hết giờ làm việc được không anh?
- Ờ, anh quên mất là em đang giờ làm việc…
- Vâng. Em đang dở chút việc với khách hàng.
- Hân này! Thế anh Vương chưa nói gì với em à?
Tôi nhìn về phía giám đốc Vương. Anh chàng vẫn quay lưng lại chỗ tôi đứng. Một tay anh ta đút túi quần, một tay chống hờ hững lên bệ tường của chiếc cửa sổ. Hình như sếp của tôi đang chìm đắm trong khói thuốc và không mấy quan tâm đến cuộc đàm thoại của tôi.
- Dạ, chưa …nhưng mà có việc gì thế ạ? (hức, ko bít nói dối nhìu thì cái mũi có bị dài ra ko nhỉ?)
- Chưa nói hả? Vậy thì tốt. Chiều nay anh đón em nhé?
- Hơ…Anh nói qua điện thoại được không ạ?
- Tin này đặc biệt lắm! Phải gặp em mới nói được.
- Thế cơ ạ? Nhưng mà em… Làm sao để từ chối cuộc hẹn này đây? Tôi đoán là anh Minh muốn báo cho tôi biết tin mà khi nãy giám đốc Vương vừa nói với tôi nhưng đã lỡ phủ nhận rồi nên tôi đành theo đà phóng lao luôn. Tôi vờ vịt hỏi:
- Tin đó có liên quan đến em hả anh?
- Ờ. Anh chờ em ở bãi gửi xe nhé, Hân?
- Dạ thôi. Em sẽ chủ động gọi anh sau
- OK. Nhớ gọi cho anh đấy. Chào em.
- Em chào anh.
Lúc tôi buông máy cũng là lúc vị giám đốc khó hiểu của tôi quay về chỗ ngồi. Anh ta thả người xống ghế một cách chán chường. Hơi ngả đầu ra sau ghế, giám đốc Vương khép hờ đôi mắt. Bây giờ tôi mới phát hiện ra anh chàng có hàng mi dày và cong như hàng mi của con gái. Mắt của anh ta, nơi mà người ta hay gọi tên một cách lãng mạn là cửa sổ tâm hồn ấy khi đã nhắm lại vẫn thu hút lạ thường. Tôi thẫn thờ đứng ngắm anh ta. Người đàn ông đó đem lại cho tôi cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Có một vài nét, một vài cử chỉ của anh ta khiến tôi cứ ngỡ tôi đã biết hoặc nó thân thuộc với tôi từ lâu lắm rồi. Từ điệu bộ nhếch môi cười, động tác châm thuốc lá, vẻ mặt lạnh lùng đến tia nhìn đăm đắm của anh ta… tất cả dường như không hề xa lạ với tôi. Vậy mà giờ đây quan sát anh chàng thỏa thích lúc anh ta chả nhìn mình, tôi lại thấy không quen anh ta. Kỳ cục thật!
(còn tiếp)
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 21: (tiếp theo)
- Em ngồi xuống đi. Sao lại đứng nhìn anh như thế?
Tiếng nói của giám đốc Vương làm tôi giật bắn mình. Lạ nhỉ? Anh chàng vẫn đang nhắm mắt mà sao biết tôi đang nhìn chứ? (he he…chắc là do hấp háy, gian giảo đây!)
Tôi ngồi xuống ghế với tâm trạng hoang mang. Anh chàng sếp đầy rắc rối kia sẽ yêu cầu tôi làm gì tiếp theo? Anh ta liệu có thật sự muốn giúp tôi không hay chỉ nhân cơ hội này để “trừng phạt” đứa nhân viên cứng đầu chuyên lườm nguýt sếp như tôi?
- Anh hỏi lại một lần nữa: Em có muốn thay đổi công việc không? Giám đốc Vương đột nhiên hỏi tôi.
- Dạ…– Tôi ngập ngừng một lát rồi trả lời dứt khoát – Không ạ. Em muốn tiếp tục công việc hiện tại.
- Okay. Anh sẽ giúp em. Tuy nhiên anh nhắc lại là không giúp suông đâu đấy!
- Hơ, vâng. Nhưng mà…
- Nhưng sao?
Biết nói gì bây giờ? Tôi không dám nói là tôi sợ hành động vừa nãy của anh ta. Nhưng tôi lại càng chẳng dám đưa ra đề nghị sếp của mình không nên làm thế này hay thế kia.
- Em nói đi. Anh vẫn đang nghe.
Tiếng nói sang sảng của giám đốc Vương làm tôi càng thêm lúng túng. Tôi lấy hết can đảm để đối diện với cặp mắt sáng rực của anh ta và mạnh dạn nói:
- Em hứa là sẽ không quên ơn của giám đốc. Em sẵn sàng làm bất cứ việc gì để tỏ lòng biết ơn. - Ngừng lại một lúc thăm dò thái độ của anh chàng, thấy anh ta đang chăm chú lắng nghe nên tôi tiếp tục - Nhưng mà giám đốc đừng yêu cầu em…dịch tiếng Anh. Em dốt môn này lắm ạ!
Tôi đoán là thể nào anh ta cũng lại cười phá lên sau câu nói của tôi. Vậy mà giám đốc Vương lại không cười. Trái lại anh ta nhìn tôi hết sức nghiêm túc rồi đủng đỉnh nói:
- Sao em nghĩ là anh sẽ tin lời em?
- Vì sự thật đúng là như vậy.
- Em quên là anh cũng là người đã phỏng vấn em à?
- À, dạ…vâng. Nhưng…nhưng mà…
- Dùng từ khác đi. Sao em cứ “nhưng” mãi thế?
- Nhưng…à quên, em…em…
- Hay là hôm phỏng vấn em nói bằng tiếng Tây Ban Nha?
Tôi hết cắn môi rồi đến vặn vẹo mấy ngón tay tội nghiệp của mình mà chả tìm ra được lý do để chống chế. Đang lúc tôi loay hoay giữa đám “bùng nhùng” lời bào chữa thì tiếng chuông điện thoại reo vang. Lần này là điện thoại cố định của giám đốc Vương cứu tôi. Khẽ chau mày tỏ vẻ không hài lòng vì sự cắt ngang của chiếc máy nói, anh chàng que củi nhấc ống nghe và cất tiếng nói khô khan:
- Alô, Vương nghe.
Không nghe rõ tiếng người ở đầu dây bên kia nhưng tôi đoán là giọng con gái.
- Chào em.
Lại một tràng léo nhéo “abc” gì đó.
- Anh đang bận. Em gọi có việc gì gấp không?
Hình như Kiều Oanh gọi anh ta thì phải. Nhưng ai lại nói với người mình yêu bằng giọng như thế nhỉ? Tôi liếc trộm về phía giám đốc Vương và đụng phải tia nhìn khó hiểu của anh ta.
- Anh phải đi ngay bây giờ. Để đến chiều đi em nhé?
Tôi cúi đầu. Buộc phải nghe đoạn hội thoại này thật là khổ sở cho tôi. Mặc dù không muốn nhưng tôi cứ phải nghe rồi đoán lung tung xem họ nói gì với nhau. Thắc mắc nhất là ai đang nói với giám đốc Vương ở đầu dây bên kia cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Mà dù người đó có là ai đi nữa thì tôi cũng rất cảm ơn cú điện thoại đúng lúc của họ. Có lẽ tôi luôn được Thần May Mắn ưu ái. Ngài luôn xuất hiện kịp thời cứu giúp tôi ở mọi lúc, mọi nơi.
- Okay. Bye!
Sau tiếng “Bye” mỏng như cơn gió là tiếng ống nghe được đặt xuống khô khốc, giám đốc Vương đứng bật dậy.
- Nào, đi thôi em. Đến lúc rời khỏi đây rồi!
Vẫn như một vài lần trước, tôi lui cui bước theo anh ta. Anh chàng que củi này có thói quen đi nhanh hay là gió đang thổi anh ta bay đi không biết? Lần nào tôi cũng vừa đi vừa chạy mới theo kịp anh chàng.
Tôi chủ động mở cửa và ngồi vào ghế sau. Giám đốc Vương ngạc nhiên nhìn tôi nhưng không nói gì. Anh ta đi nhanh về phía cửa trước rồi ngồi vào sau tay lái. Anh chàng có vẻ như đang vội đi đâu đó. Suốt cả chặng đường, anh ta hoàn toàn im lặng. Đôi mắt anh chàng nhìn chăm chăm về phía trước chứ chẳng hề dán vào tôi như mọi lần.
Tôi đúng là kẻ rắc rối hoặc chí ít thì cũng là đứa quá nhạy cảm. Vì hễ có bất cứ điều gì khác lạ ở giám đốc Vương cũng khiến tôi lao đao trong tâm tưởng. Ngay lúc này đây, anh ta chỉ cần không để ý đến tôi thì thú thật là tôi thấy trống vắng vô cùng. Người đàn ông mà tôi yêu thầm ngồi ngay phía trước tôi dường như trở nên quá xa lạ với tôi. Anh ta ngay trong tầm với mà tôi lại không sao đụng vào được. Anh ta chẳng phải là hình bóng mà tôi không thể nắm bắt được. Người đàn ông ấy là người yêu lý tưởng nhưng có lẽ sẽ chả bao giờ là của tôi. Ngay cả trong giấc mơ, anh ta cũng sẽ không khi nào thuộc về tôi. Anh ta là viên kẹo bọc đường nhưng lại vừa cay vừa đắng với một con bé như tôi. Biết trước điều sẽ xảy ra liệu có ai lại dại khờ muốn can thiệp vào không nhỉ? Vậy mà tôi đã suýt nữa thì làm người tiên phong trong sự dại dột ấy đấy. Nếu không phải là mấy chiếc điện thoại vô tri can ngăn liệu tôi có dám khẳng định mình sẽ không xiêu đổ trước anh chàng đào hoa công tử kia?
Tôi khẽ cười cho sự ngu ngơ của mình. Ôi! Một con bé dại khờ, một con nhóc nông nổi… Thật tội nghiệp nó. Thật thương thay cho tôi!
- Em ngồi xuống đi. Sao lại đứng nhìn anh như thế?
Tiếng nói của giám đốc Vương làm tôi giật bắn mình. Lạ nhỉ? Anh chàng vẫn đang nhắm mắt mà sao biết tôi đang nhìn chứ? (he he…chắc là do hấp háy, gian giảo đây!)
Tôi ngồi xuống ghế với tâm trạng hoang mang. Anh chàng sếp đầy rắc rối kia sẽ yêu cầu tôi làm gì tiếp theo? Anh ta liệu có thật sự muốn giúp tôi không hay chỉ nhân cơ hội này để “trừng phạt” đứa nhân viên cứng đầu chuyên lườm nguýt sếp như tôi?
- Anh hỏi lại một lần nữa: Em có muốn thay đổi công việc không? Giám đốc Vương đột nhiên hỏi tôi.
- Dạ…– Tôi ngập ngừng một lát rồi trả lời dứt khoát – Không ạ. Em muốn tiếp tục công việc hiện tại.
- Okay. Anh sẽ giúp em. Tuy nhiên anh nhắc lại là không giúp suông đâu đấy!
- Hơ, vâng. Nhưng mà…
- Nhưng sao?
Biết nói gì bây giờ? Tôi không dám nói là tôi sợ hành động vừa nãy của anh ta. Nhưng tôi lại càng chẳng dám đưa ra đề nghị sếp của mình không nên làm thế này hay thế kia.
- Em nói đi. Anh vẫn đang nghe.
Tiếng nói sang sảng của giám đốc Vương làm tôi càng thêm lúng túng. Tôi lấy hết can đảm để đối diện với cặp mắt sáng rực của anh ta và mạnh dạn nói:
- Em hứa là sẽ không quên ơn của giám đốc. Em sẵn sàng làm bất cứ việc gì để tỏ lòng biết ơn. - Ngừng lại một lúc thăm dò thái độ của anh chàng, thấy anh ta đang chăm chú lắng nghe nên tôi tiếp tục - Nhưng mà giám đốc đừng yêu cầu em…dịch tiếng Anh. Em dốt môn này lắm ạ!
Tôi đoán là thể nào anh ta cũng lại cười phá lên sau câu nói của tôi. Vậy mà giám đốc Vương lại không cười. Trái lại anh ta nhìn tôi hết sức nghiêm túc rồi đủng đỉnh nói:
- Sao em nghĩ là anh sẽ tin lời em?
- Vì sự thật đúng là như vậy.
- Em quên là anh cũng là người đã phỏng vấn em à?
- À, dạ…vâng. Nhưng…nhưng mà…
- Dùng từ khác đi. Sao em cứ “nhưng” mãi thế?
- Nhưng…à quên, em…em…
- Hay là hôm phỏng vấn em nói bằng tiếng Tây Ban Nha?
Tôi hết cắn môi rồi đến vặn vẹo mấy ngón tay tội nghiệp của mình mà chả tìm ra được lý do để chống chế. Đang lúc tôi loay hoay giữa đám “bùng nhùng” lời bào chữa thì tiếng chuông điện thoại reo vang. Lần này là điện thoại cố định của giám đốc Vương cứu tôi. Khẽ chau mày tỏ vẻ không hài lòng vì sự cắt ngang của chiếc máy nói, anh chàng que củi nhấc ống nghe và cất tiếng nói khô khan:
- Alô, Vương nghe.
Không nghe rõ tiếng người ở đầu dây bên kia nhưng tôi đoán là giọng con gái.
- Chào em.
Lại một tràng léo nhéo “abc” gì đó.
- Anh đang bận. Em gọi có việc gì gấp không?
Hình như Kiều Oanh gọi anh ta thì phải. Nhưng ai lại nói với người mình yêu bằng giọng như thế nhỉ? Tôi liếc trộm về phía giám đốc Vương và đụng phải tia nhìn khó hiểu của anh ta.
- Anh phải đi ngay bây giờ. Để đến chiều đi em nhé?
Tôi cúi đầu. Buộc phải nghe đoạn hội thoại này thật là khổ sở cho tôi. Mặc dù không muốn nhưng tôi cứ phải nghe rồi đoán lung tung xem họ nói gì với nhau. Thắc mắc nhất là ai đang nói với giám đốc Vương ở đầu dây bên kia cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Mà dù người đó có là ai đi nữa thì tôi cũng rất cảm ơn cú điện thoại đúng lúc của họ. Có lẽ tôi luôn được Thần May Mắn ưu ái. Ngài luôn xuất hiện kịp thời cứu giúp tôi ở mọi lúc, mọi nơi.
- Okay. Bye!
Sau tiếng “Bye” mỏng như cơn gió là tiếng ống nghe được đặt xuống khô khốc, giám đốc Vương đứng bật dậy.
- Nào, đi thôi em. Đến lúc rời khỏi đây rồi!
Vẫn như một vài lần trước, tôi lui cui bước theo anh ta. Anh chàng que củi này có thói quen đi nhanh hay là gió đang thổi anh ta bay đi không biết? Lần nào tôi cũng vừa đi vừa chạy mới theo kịp anh chàng.
Tôi chủ động mở cửa và ngồi vào ghế sau. Giám đốc Vương ngạc nhiên nhìn tôi nhưng không nói gì. Anh ta đi nhanh về phía cửa trước rồi ngồi vào sau tay lái. Anh chàng có vẻ như đang vội đi đâu đó. Suốt cả chặng đường, anh ta hoàn toàn im lặng. Đôi mắt anh chàng nhìn chăm chăm về phía trước chứ chẳng hề dán vào tôi như mọi lần.
Tôi đúng là kẻ rắc rối hoặc chí ít thì cũng là đứa quá nhạy cảm. Vì hễ có bất cứ điều gì khác lạ ở giám đốc Vương cũng khiến tôi lao đao trong tâm tưởng. Ngay lúc này đây, anh ta chỉ cần không để ý đến tôi thì thú thật là tôi thấy trống vắng vô cùng. Người đàn ông mà tôi yêu thầm ngồi ngay phía trước tôi dường như trở nên quá xa lạ với tôi. Anh ta ngay trong tầm với mà tôi lại không sao đụng vào được. Anh ta chẳng phải là hình bóng mà tôi không thể nắm bắt được. Người đàn ông ấy là người yêu lý tưởng nhưng có lẽ sẽ chả bao giờ là của tôi. Ngay cả trong giấc mơ, anh ta cũng sẽ không khi nào thuộc về tôi. Anh ta là viên kẹo bọc đường nhưng lại vừa cay vừa đắng với một con bé như tôi. Biết trước điều sẽ xảy ra liệu có ai lại dại khờ muốn can thiệp vào không nhỉ? Vậy mà tôi đã suýt nữa thì làm người tiên phong trong sự dại dột ấy đấy. Nếu không phải là mấy chiếc điện thoại vô tri can ngăn liệu tôi có dám khẳng định mình sẽ không xiêu đổ trước anh chàng đào hoa công tử kia?
Tôi khẽ cười cho sự ngu ngơ của mình. Ôi! Một con bé dại khờ, một con nhóc nông nổi… Thật tội nghiệp nó. Thật thương thay cho tôi!
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Trang 4 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Trang 4 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết