Kiêu --> xiêu và...yêu
2 posters
Trang 2 trong tổng số 4 trang
Trang 2 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Vừa tắt máy xong tôi lại thấy cuộc gọi đến. Số của anh Chiến. Tôi đã biết thân biết phận lưu nó lại trong máy của mình.
- Alô. Em Hân nghe ạ. Tôi ngoan ngoãn.
- Em đang ở đâu? Anh Chiến hỏi giật giọng.
- Dạ…em ở trên tuyến ạ. Tôi biết mình trả lời thừa nhưng tôi cũng không để ý quán này tên gì, nằm ở số bao nhiêu. Tôi đứng lên chạy ra ngoài cửa.
- Biết rồi. Đọc địa chỉ đi. Tiếng anh Chiến xì xào trong máy.
- Dạ, quán “Giọt đắng” ở 24 phố… anh ạ. Tôi nhìn biển hiệu và đọc.
- Em đợi ở đó. Anh Chiến nói nhanh và tắt máy.
Tôi quay vào trong ngồi xuống ghế với tâm trạng bồn chồn, lo lắng. Giọng của anh Chiến báo hiệu cho tôi thấy có chuyện gì đó không ổn. Nhưng mà tôi có làm gì sai đâu? Quán Café mà tôi đang ngồi cũng thuộc khu vực làm việc của tôi cơ mà? Tôi lại để lộ cái tật bối rối của mình: bẻ ngón tay.
Tiếng xe máy đỗ xịch ngay cửa quán. Anh Chiến hấp tấp bước vào.
- Em chào anh. Tôi cười và biết nụ cười của tôi không được tươi cho lắm.
Anh Chiến gật đầu và ngồi xuống ghế.
- Lốp xe của em chỉ được phép xịt hôm nay thôi nhé.
Sao anh ấy lại nói thế? Tôi giương mắt nhìn anh Chiến. (Quả thật tôi không hiểu!)
- Dạ. em có muốn như vậy đâu. Tự nhiên nó trở chứng… Tôi thanh minh.
- Anh biết. Nhưng anh nhắc lại: chỉ một lần này thôi đấy. Anh Chiến nhìn tôi như muốn đe nẹt.
- Dạ…vâng ạ. Tôi cúi đầu.
- Thôi. Em đi làm việc đi. Anh ngồi đây một lát.
Tôi vội vàng đứng dậy quên cả chào anh ấy và việc thanh toán cốc nước của mình. Tôi thật sự rất bối rối và không hiểu vì sao anh Chiến lại có thái độ như vậy. Sao anh ấy lại biết được tôi nói dối chứ?
Cả ngày hôm nay tôi không gặp lại anh Chiến trên tuyến đường đi làm của tôi. Buổi trưa tôi cũng không về nhà luôn. Về làm gì khi mẹ chẳng có nhà? Nghĩ vậy thôi chứ nếu mẹ có ở nhà chắc chắn tôi cũng không dám về đâu. Nhu cầu ngủ trưa của tôi dường như biến mất sau ba buổi được anh Chiến “huấn luyện”. Hôm nay may mắn thoát khỏi sự “kèm cặp” bất thường của anh chàng giám sát, tôi lại thấy vô cùng bỡ ngỡ. Tôi không thể hiểu vì sao anh ta lại bỗng dưng nổi hứng giám sát tôi và tôi cũng chả giải thích nổi về sự nới lỏng đột ngột của anh chàng. Thật là kỳ lạ!
Chiều nay về đến Nhà máy, vừa bước xuống xe tôi trông thấy chiếc xe con của giám đốc Vương chạy vụt qua. Chả nhẽ anh ta lại về sớm thế? Hay là xe đó chở ai?
Tôi không phải thắc mắc lâu vì khi tôi đang nói chuyện với anh chàng Trư Bát Phú trong phòng bán hàng thì anh chàng “que củi” lững thững đi vào. Linh tính lại một lần nữa báo cho tôi biết có ai đó đang nhìn tôi.
Quay phắt lại tôi bắt gặp ánh mắt giám đốc Vương nhìn tôi đăm đăm. Anh ta ngồi lên chiếc bàn của mấy anh giám sát với dáng rất ngạo mạn và không rời mắt ngay cả khi bị tôi bắt gặp. Trái tim tôi lại loạn nhịp.
Sao anh ta lại về sớm thế nhỉ? Anh ta bảo là đi công tác ba tháng cơ mà? Tôi ngạc nhiên tột độ. Nhưng nói cho cùng thì việc anh ta đi bao lâu thì ảnh hưởng gì đến tôi chứ? Ba tháng hay ba ngày thì người ở kia vẫn là anh ta. Và tôi, tốt nhất là đừng có quan tâm đến sếp. Tôi tự cảnh cáo mình.
- Alô. Em Hân nghe ạ. Tôi ngoan ngoãn.
- Em đang ở đâu? Anh Chiến hỏi giật giọng.
- Dạ…em ở trên tuyến ạ. Tôi biết mình trả lời thừa nhưng tôi cũng không để ý quán này tên gì, nằm ở số bao nhiêu. Tôi đứng lên chạy ra ngoài cửa.
- Biết rồi. Đọc địa chỉ đi. Tiếng anh Chiến xì xào trong máy.
- Dạ, quán “Giọt đắng” ở 24 phố… anh ạ. Tôi nhìn biển hiệu và đọc.
- Em đợi ở đó. Anh Chiến nói nhanh và tắt máy.
Tôi quay vào trong ngồi xuống ghế với tâm trạng bồn chồn, lo lắng. Giọng của anh Chiến báo hiệu cho tôi thấy có chuyện gì đó không ổn. Nhưng mà tôi có làm gì sai đâu? Quán Café mà tôi đang ngồi cũng thuộc khu vực làm việc của tôi cơ mà? Tôi lại để lộ cái tật bối rối của mình: bẻ ngón tay.
Tiếng xe máy đỗ xịch ngay cửa quán. Anh Chiến hấp tấp bước vào.
- Em chào anh. Tôi cười và biết nụ cười của tôi không được tươi cho lắm.
Anh Chiến gật đầu và ngồi xuống ghế.
- Lốp xe của em chỉ được phép xịt hôm nay thôi nhé.
Sao anh ấy lại nói thế? Tôi giương mắt nhìn anh Chiến. (Quả thật tôi không hiểu!)
- Dạ. em có muốn như vậy đâu. Tự nhiên nó trở chứng… Tôi thanh minh.
- Anh biết. Nhưng anh nhắc lại: chỉ một lần này thôi đấy. Anh Chiến nhìn tôi như muốn đe nẹt.
- Dạ…vâng ạ. Tôi cúi đầu.
- Thôi. Em đi làm việc đi. Anh ngồi đây một lát.
Tôi vội vàng đứng dậy quên cả chào anh ấy và việc thanh toán cốc nước của mình. Tôi thật sự rất bối rối và không hiểu vì sao anh Chiến lại có thái độ như vậy. Sao anh ấy lại biết được tôi nói dối chứ?
Cả ngày hôm nay tôi không gặp lại anh Chiến trên tuyến đường đi làm của tôi. Buổi trưa tôi cũng không về nhà luôn. Về làm gì khi mẹ chẳng có nhà? Nghĩ vậy thôi chứ nếu mẹ có ở nhà chắc chắn tôi cũng không dám về đâu. Nhu cầu ngủ trưa của tôi dường như biến mất sau ba buổi được anh Chiến “huấn luyện”. Hôm nay may mắn thoát khỏi sự “kèm cặp” bất thường của anh chàng giám sát, tôi lại thấy vô cùng bỡ ngỡ. Tôi không thể hiểu vì sao anh ta lại bỗng dưng nổi hứng giám sát tôi và tôi cũng chả giải thích nổi về sự nới lỏng đột ngột của anh chàng. Thật là kỳ lạ!
Chiều nay về đến Nhà máy, vừa bước xuống xe tôi trông thấy chiếc xe con của giám đốc Vương chạy vụt qua. Chả nhẽ anh ta lại về sớm thế? Hay là xe đó chở ai?
Tôi không phải thắc mắc lâu vì khi tôi đang nói chuyện với anh chàng Trư Bát Phú trong phòng bán hàng thì anh chàng “que củi” lững thững đi vào. Linh tính lại một lần nữa báo cho tôi biết có ai đó đang nhìn tôi.
Quay phắt lại tôi bắt gặp ánh mắt giám đốc Vương nhìn tôi đăm đăm. Anh ta ngồi lên chiếc bàn của mấy anh giám sát với dáng rất ngạo mạn và không rời mắt ngay cả khi bị tôi bắt gặp. Trái tim tôi lại loạn nhịp.
Sao anh ta lại về sớm thế nhỉ? Anh ta bảo là đi công tác ba tháng cơ mà? Tôi ngạc nhiên tột độ. Nhưng nói cho cùng thì việc anh ta đi bao lâu thì ảnh hưởng gì đến tôi chứ? Ba tháng hay ba ngày thì người ở kia vẫn là anh ta. Và tôi, tốt nhất là đừng có quan tâm đến sếp. Tôi tự cảnh cáo mình.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Tôi tránh không nhìn vào mắt của anh ta nhưng dường như tôi vẫn có cảm giác bị thiêu đốt bởi ánh mắt đó. Không thể chịu nổi hơn nữa, tôi đi ra ngoài. Ngang qua chỗ anh ta ngồi, tôi thấy bước chân mình quýnh quáng, đầu óc lùng bùng. Tôi cố gắng đi thật nhanh.
Chạy vào nhà vệ sinh, tôi lấy tay chặn ngực. Ôi, con tim khó bảo của tôi. Nó chẳng chịu nghe tôi nữa. Nhìn mình trong gương, tôi cũng không nhận ra nổi đó là mình. Một con bé với khuôn mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt sáng long lanh. Tối hôm qua đi sinh nhật con nhỏ bạn tôi còn uốn éo mái tóc của mình nên trông tôi thật là khác lạ.
“Tít, tít, tít, tít, tít…” tiếng chuông đổ khiến trái tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Sợ hết hồn. Tôi lập cập bật máy.
- Alô. Em Hân nghe ạ.
- Em đi lên phòng sếp ngay nhé. Tiếng anh Chiến khô khan.
- Dạ…sao em phải lên đó hả anh? Tôi lo lắng.
- Cứ lên đi. Thôi nhé.
Chuyện gì nữa đây? Tôi đang muốn tránh anh ta mà? Bây giờ lại bắt buộc phải đối diện với anh ta, tôi thấy số phận như đang trêu đùa tôi. Thôi kệ. Cứ đi lên xem sao. Hít một hơi lấy can đảm tôi bước ra ngoài và đi lên gác.
Cánh cửa phòng của giám đốc Vương khép hờ. Tôi thấp thoáng thấy anh ta ngồi ngả đầu trên ghế, chân gác lên bàn. Tim tôi lại khua khoắng trong lồng ngực. Cảm giác run sợ bắt đầu lân chiếm trong cơ thể tôi. Chân tay tôi run lẩy bẩy. Hay là tôi cứ chạy xuống. Mặc kệ ra sao thì ra. Không được. Giám sát ra lệnh gặp giám đốc. Tôi có lá gan của Cóc Tía cũng chả dám.
Lấy hết can đảm, tôi gõ nhẹ vào cánh cửa. Anh chàng “que củi” ngồi lại ngay ngắn và nói to “Mời vào”. Tôi đưa tay vuốt lại mái tóc và đẩy cánh cửa bước vào.
- Em chào giám đốc.
- Chào bé. Anh ta nhếch miệng cười.- Em đóng cửa lại. Anh ta nhẹ nhàng “ra lệnh” cho tôi.
Tôi khép hờ cánh cửa. (hic, dại gì mà đóng chặt? điên sao?)
- Bé ngồi xuống đi.
- Dạ…em cảm ơn…Tôi lí nhí trong miệng và cố không nhìn anh ta.
Im lặng. Tôi nghe rõ tiếng máy điều hòa và tiếng tủ lạnh kêu. Một lát sau, anh ta lên tiếng.
- Hôm nay xe của bé làm sao vậy?
- Dạ…nó bị xịt lốp ạ.
- Mấy hôm vừa rồi bé đi làm có vất vả không?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta với ánh mắt đầy vẻ thắc mắc:
- Sao giám đốc lại hỏi thế ạ?
- Vì anh quan tâm…, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, đến công việc của bé. Anh ta trả lời mắt vẫn không rời khuôn mặt tôi.
Tôi không thể ngồi yên để chịu đựng ánh mắt của anh ta. Bàn tay tôi liên tục bị tôi vặn vẹo
- Dạ, em …cảm ơn. Công việc của em …vẫn… thế ạ. Tôi đáp với giọng run run không thể giấu nổi.
- Anh có làm gì đâu mà sao bé run thế? Anh ta bật cười.
- Dạ, em…có run đâu ạ. (hic, anh mà làm gì nữa thì tôi hét toáng lên ấy chứ!)
- Thật sự là em vẫn thấy công việc như vậy là ổn chứ? Không có gì đáng nói với anh sao? Anh ta ngả đầu ra sau ghế và vẫn không thôi nhìn tôi.
- Dạ…thật ra thì em thấy …anh Chiến không cần phải… giám sát em chặt đến vậy. Tôi mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói.
Chạy vào nhà vệ sinh, tôi lấy tay chặn ngực. Ôi, con tim khó bảo của tôi. Nó chẳng chịu nghe tôi nữa. Nhìn mình trong gương, tôi cũng không nhận ra nổi đó là mình. Một con bé với khuôn mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt sáng long lanh. Tối hôm qua đi sinh nhật con nhỏ bạn tôi còn uốn éo mái tóc của mình nên trông tôi thật là khác lạ.
“Tít, tít, tít, tít, tít…” tiếng chuông đổ khiến trái tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Sợ hết hồn. Tôi lập cập bật máy.
- Alô. Em Hân nghe ạ.
- Em đi lên phòng sếp ngay nhé. Tiếng anh Chiến khô khan.
- Dạ…sao em phải lên đó hả anh? Tôi lo lắng.
- Cứ lên đi. Thôi nhé.
Chuyện gì nữa đây? Tôi đang muốn tránh anh ta mà? Bây giờ lại bắt buộc phải đối diện với anh ta, tôi thấy số phận như đang trêu đùa tôi. Thôi kệ. Cứ đi lên xem sao. Hít một hơi lấy can đảm tôi bước ra ngoài và đi lên gác.
Cánh cửa phòng của giám đốc Vương khép hờ. Tôi thấp thoáng thấy anh ta ngồi ngả đầu trên ghế, chân gác lên bàn. Tim tôi lại khua khoắng trong lồng ngực. Cảm giác run sợ bắt đầu lân chiếm trong cơ thể tôi. Chân tay tôi run lẩy bẩy. Hay là tôi cứ chạy xuống. Mặc kệ ra sao thì ra. Không được. Giám sát ra lệnh gặp giám đốc. Tôi có lá gan của Cóc Tía cũng chả dám.
Lấy hết can đảm, tôi gõ nhẹ vào cánh cửa. Anh chàng “que củi” ngồi lại ngay ngắn và nói to “Mời vào”. Tôi đưa tay vuốt lại mái tóc và đẩy cánh cửa bước vào.
- Em chào giám đốc.
- Chào bé. Anh ta nhếch miệng cười.- Em đóng cửa lại. Anh ta nhẹ nhàng “ra lệnh” cho tôi.
Tôi khép hờ cánh cửa. (hic, dại gì mà đóng chặt? điên sao?)
- Bé ngồi xuống đi.
- Dạ…em cảm ơn…Tôi lí nhí trong miệng và cố không nhìn anh ta.
Im lặng. Tôi nghe rõ tiếng máy điều hòa và tiếng tủ lạnh kêu. Một lát sau, anh ta lên tiếng.
- Hôm nay xe của bé làm sao vậy?
- Dạ…nó bị xịt lốp ạ.
- Mấy hôm vừa rồi bé đi làm có vất vả không?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta với ánh mắt đầy vẻ thắc mắc:
- Sao giám đốc lại hỏi thế ạ?
- Vì anh quan tâm…, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, đến công việc của bé. Anh ta trả lời mắt vẫn không rời khuôn mặt tôi.
Tôi không thể ngồi yên để chịu đựng ánh mắt của anh ta. Bàn tay tôi liên tục bị tôi vặn vẹo
- Dạ, em …cảm ơn. Công việc của em …vẫn… thế ạ. Tôi đáp với giọng run run không thể giấu nổi.
- Anh có làm gì đâu mà sao bé run thế? Anh ta bật cười.
- Dạ, em…có run đâu ạ. (hic, anh mà làm gì nữa thì tôi hét toáng lên ấy chứ!)
- Thật sự là em vẫn thấy công việc như vậy là ổn chứ? Không có gì đáng nói với anh sao? Anh ta ngả đầu ra sau ghế và vẫn không thôi nhìn tôi.
- Dạ…thật ra thì em thấy …anh Chiến không cần phải… giám sát em chặt đến vậy. Tôi mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Hahaha … anh chàng cười phá lên với vẻ thích thú ra mặt, như thể anh ta chỉ trông chờ tôi nói ra điều đó. Lấy lại vẻ mặt thản nhiên một cách nhanh chóng, giám đốc Vương chậm rãi nói với tôi.
- Tại vì em yêu cầu “đối xử với em như mọi người khác” nên anh đề nghị anh Chiến chiều theo ý em thôi.
Tôi mất bình tĩnh thật sự. Có phải anh chàng “que củi” đang cảnh cáo tôi không? Nói như vậy là mấy hôm vừa rồi anh Chiến giám sát tôi theo lệnh của anh ta ư? Đấy có phải là hậu quả của việc tôi dám từ chối lời mời của sếp?
Như đọc được câu hỏi vẫn còn đang lởn vởn trong đầu tôi, anh ta tiếp tục nói:
- Em chắc không thích như vậy đâu nhỉ? Anh sẽ bảo anh Chiến để em tự làm công việc của mình.
- Dạ…em cảm ơn…giám đốc.
Yên lặng và yên lặng.
Tôi không nhìn mặt giám đốc Vương nhưng tôi biết là anh ta vẫn hướng cặp mắt có tia nhìn sáng rực vào tôi. Anh ta làm tôi cứ nghĩ rằng có lẽ trên khuôn mặt tôi có nhọ hoặc trên người tôi có cái gì đó…bất thường. Bởi vì ẩn chứa trong đôi mắt đó có bóng dáng của nụ cười mà anh ta cố che giấu.
Tôi muốn đứng lên và đi khỏi đây ngay. Nghĩ vậy tôi vụt đứng dậy và nói nhanh:
- Em rất cảm ơn giám đốc đã giúp đỡ. Em xin phép đi xuống ạ.
- Okay. Nhớ bảo cái xe của bé lần sau không được xịt lốp nhé. Nếu nó không nghe lời cứ bảo anh.
- Dạ…em…em… tôi ấp úng và tròn xoe mắt nhìn anh ta. Làm sao bảo được cái xe nhỉ? Câu nói này của anh ta sao có vẻ châm biếm. Hai má tôi nóng bừng.
- Ngày nào bé cũng phải có mặt tại phòng bán hàng hai lần. Không có lý do gì để trốn tránh. Em hiểu chứ?
- Dạ, vâng ạ.
- Bé có thể ra ngoài.
- Dạ, em…chào giám đốc ạ.
Trước khi quay đi tôi còn kịp bắt gặp nụ cười nửa miệng của anh chàng “que củi”. Lúc đó tôi không hiểu ý nghĩa của nụ cười nhưng khi đi xuống cầu thang tôi mới vỡ lẽ: lời nói dối của tôi bị anh ta lật tẩy(?)
Từ trên cao nhìn xuống tôi thấy chị Thúy và một hai chị nữa bên bộ phận Thủ quỹ đang đứng thì thầm điều gì đó. Trông thấy tôi đi xuống họ im bặt và cùng nhìn về phía tôi. Đi ngang qua chỗ họ đứng, tôi nghe thấy họ hình như đang bình luận về ai đó “Con bé trông có vẻ được đấy nhỉ” “Ờ” “nghe nói anh ta thích nó lắm”…
Câu nói cuối là của chị Thúy. Tôi có cảm giác chị Thúy không ưa tôi ngay từ hôm tôi lên nhầm xe ôtô. Kệ. Ưa thích hay ghét ai đó là quyền của mỗi người.
Tôi hoàn toàn tôn trọng và tự bản thân tôi cố gắng hết sức để người ta ít ghét tôi nhất.
- Tại vì em yêu cầu “đối xử với em như mọi người khác” nên anh đề nghị anh Chiến chiều theo ý em thôi.
Tôi mất bình tĩnh thật sự. Có phải anh chàng “que củi” đang cảnh cáo tôi không? Nói như vậy là mấy hôm vừa rồi anh Chiến giám sát tôi theo lệnh của anh ta ư? Đấy có phải là hậu quả của việc tôi dám từ chối lời mời của sếp?
Như đọc được câu hỏi vẫn còn đang lởn vởn trong đầu tôi, anh ta tiếp tục nói:
- Em chắc không thích như vậy đâu nhỉ? Anh sẽ bảo anh Chiến để em tự làm công việc của mình.
- Dạ…em cảm ơn…giám đốc.
Yên lặng và yên lặng.
Tôi không nhìn mặt giám đốc Vương nhưng tôi biết là anh ta vẫn hướng cặp mắt có tia nhìn sáng rực vào tôi. Anh ta làm tôi cứ nghĩ rằng có lẽ trên khuôn mặt tôi có nhọ hoặc trên người tôi có cái gì đó…bất thường. Bởi vì ẩn chứa trong đôi mắt đó có bóng dáng của nụ cười mà anh ta cố che giấu.
Tôi muốn đứng lên và đi khỏi đây ngay. Nghĩ vậy tôi vụt đứng dậy và nói nhanh:
- Em rất cảm ơn giám đốc đã giúp đỡ. Em xin phép đi xuống ạ.
- Okay. Nhớ bảo cái xe của bé lần sau không được xịt lốp nhé. Nếu nó không nghe lời cứ bảo anh.
- Dạ…em…em… tôi ấp úng và tròn xoe mắt nhìn anh ta. Làm sao bảo được cái xe nhỉ? Câu nói này của anh ta sao có vẻ châm biếm. Hai má tôi nóng bừng.
- Ngày nào bé cũng phải có mặt tại phòng bán hàng hai lần. Không có lý do gì để trốn tránh. Em hiểu chứ?
- Dạ, vâng ạ.
- Bé có thể ra ngoài.
- Dạ, em…chào giám đốc ạ.
Trước khi quay đi tôi còn kịp bắt gặp nụ cười nửa miệng của anh chàng “que củi”. Lúc đó tôi không hiểu ý nghĩa của nụ cười nhưng khi đi xuống cầu thang tôi mới vỡ lẽ: lời nói dối của tôi bị anh ta lật tẩy(?)
Từ trên cao nhìn xuống tôi thấy chị Thúy và một hai chị nữa bên bộ phận Thủ quỹ đang đứng thì thầm điều gì đó. Trông thấy tôi đi xuống họ im bặt và cùng nhìn về phía tôi. Đi ngang qua chỗ họ đứng, tôi nghe thấy họ hình như đang bình luận về ai đó “Con bé trông có vẻ được đấy nhỉ” “Ờ” “nghe nói anh ta thích nó lắm”…
Câu nói cuối là của chị Thúy. Tôi có cảm giác chị Thúy không ưa tôi ngay từ hôm tôi lên nhầm xe ôtô. Kệ. Ưa thích hay ghét ai đó là quyền của mỗi người.
Tôi hoàn toàn tôn trọng và tự bản thân tôi cố gắng hết sức để người ta ít ghét tôi nhất.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 7: Món quà đáng..."ghét”
Quăng chìa khóa xe lên nóc tủ giầy, tôi chạy tọt vào bếp ngó nghiêng.
Vẫn thói quen của tôi mỗi khi về đến nhà. Không có bóng dáng mẹ đứng đó xào nấu đồ ăn. Hôm nay tôi được trổ tài đây. Có lẽ dùng từ “phải” trong trường hợp này thì đúng hơn. Tôi chán nản lên phòng thay quần áo rồi lê bước xuống cầu thang.
Thẫn thờ đi lại bên chiếc tủ lạnh, tay tôi mở cánh cửa tủ theo quán tính nhưng mắt không hề nhìn vào đó. Lâu lắm rồi chị em tôi mới lại rơi vào tình trạng này. Quen có mẹ và cái gì cũng dựa dẫm, trông chờ vào bàn tay mẹ nên tôi thấm tháp nỗi trống vắng này lắm. Cảm giác chông chênh cứ đeo đẳng theo mỗi bước chân tôi đi.
Giờ này thằng Phong vẫn chưa về. Nhóc con, lại lang thang ở đâu rồi không biết? Mẹ đã dặn là khi mẹ đi vắng thì nó có nhiệm vụ phải nấu cơm còn tôi lo vụ nấu thức ăn cơ mà. Về đây thì biết tay chị em nhá. Tôi hậm hực đi chuẩn bị nồi cơm.
Cắm nồi cơm xong, tôi bắt tay vào việc chế biến đồ ăn. Nói là chế biến cho oai thôi chứ đồ ăn mẹ tôi sơ chế cho hết rồi. Mẹ cho thức ăn làm sẵn vào hộp đậy kín rồi để trong tủ lạnh. Mẹ tôi cẩn thận lắm lại hay lo lắng cho các con về khoản ăn uống. Ở nhà có tôi là kén ăn nhất nhưng cũng được mẹ chiều nhất. Mẹ luôn ưu tiên sở thích của tôi trong việc chọn thực đơn cho cả nhà.
- Chị về rồi à? Tiếng thằng Phong làm gián đoạn dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi.
- Bây giờ mới tốt giờ về nhà hả, ông tướng? Tôi quát.
- Hì, em bị …xịt lốp xe mà. Nó gãi đầu và nhăn nhở trả lời.
Sao cái lý do này nghe quen quen nhỉ? Tôi cau mày. A, sáng nay tôi chả vừa dùng đến nó là gì?! Tôi cũng đưa tay lên gãi đầu và đồng thời cũng nhận ra ngay tôi đang lặp lại cử chỉ của thằng em. Tôi phì cười.
Biết là không thể ra oai với nó được, tôi dịu giọng:
- Thay quần áo, đi tắm rồi ăn cơm. Nhanh lên!
- Vâng, thưa bà chị thủ đô…hì hì…thằng nhóc chạy lên cầu thang và nói vọng xuống.
- Thủ đô cái gì, thằng kia? Đứng lại mau! Tôi gào lên.
Thằng nhóc quay lại. Nó giả bộ lễ phép:
- Thưa chị, thủ đô nghĩa là từ “thủ” và từ “đô” ghép lại. Thủ là đầu, đô là to. Thủ đô có nghĩa là đầu…
Nó nói đến đó thì ù té chạy, bỏ mặc tôi đứng giậm chân, phùng mang trợn má tức tối. Lát nữa biết tay tao, tôi lẩm bẩm.
Quăng chìa khóa xe lên nóc tủ giầy, tôi chạy tọt vào bếp ngó nghiêng.
Vẫn thói quen của tôi mỗi khi về đến nhà. Không có bóng dáng mẹ đứng đó xào nấu đồ ăn. Hôm nay tôi được trổ tài đây. Có lẽ dùng từ “phải” trong trường hợp này thì đúng hơn. Tôi chán nản lên phòng thay quần áo rồi lê bước xuống cầu thang.
Thẫn thờ đi lại bên chiếc tủ lạnh, tay tôi mở cánh cửa tủ theo quán tính nhưng mắt không hề nhìn vào đó. Lâu lắm rồi chị em tôi mới lại rơi vào tình trạng này. Quen có mẹ và cái gì cũng dựa dẫm, trông chờ vào bàn tay mẹ nên tôi thấm tháp nỗi trống vắng này lắm. Cảm giác chông chênh cứ đeo đẳng theo mỗi bước chân tôi đi.
Giờ này thằng Phong vẫn chưa về. Nhóc con, lại lang thang ở đâu rồi không biết? Mẹ đã dặn là khi mẹ đi vắng thì nó có nhiệm vụ phải nấu cơm còn tôi lo vụ nấu thức ăn cơ mà. Về đây thì biết tay chị em nhá. Tôi hậm hực đi chuẩn bị nồi cơm.
Cắm nồi cơm xong, tôi bắt tay vào việc chế biến đồ ăn. Nói là chế biến cho oai thôi chứ đồ ăn mẹ tôi sơ chế cho hết rồi. Mẹ cho thức ăn làm sẵn vào hộp đậy kín rồi để trong tủ lạnh. Mẹ tôi cẩn thận lắm lại hay lo lắng cho các con về khoản ăn uống. Ở nhà có tôi là kén ăn nhất nhưng cũng được mẹ chiều nhất. Mẹ luôn ưu tiên sở thích của tôi trong việc chọn thực đơn cho cả nhà.
- Chị về rồi à? Tiếng thằng Phong làm gián đoạn dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi.
- Bây giờ mới tốt giờ về nhà hả, ông tướng? Tôi quát.
- Hì, em bị …xịt lốp xe mà. Nó gãi đầu và nhăn nhở trả lời.
Sao cái lý do này nghe quen quen nhỉ? Tôi cau mày. A, sáng nay tôi chả vừa dùng đến nó là gì?! Tôi cũng đưa tay lên gãi đầu và đồng thời cũng nhận ra ngay tôi đang lặp lại cử chỉ của thằng em. Tôi phì cười.
Biết là không thể ra oai với nó được, tôi dịu giọng:
- Thay quần áo, đi tắm rồi ăn cơm. Nhanh lên!
- Vâng, thưa bà chị thủ đô…hì hì…thằng nhóc chạy lên cầu thang và nói vọng xuống.
- Thủ đô cái gì, thằng kia? Đứng lại mau! Tôi gào lên.
Thằng nhóc quay lại. Nó giả bộ lễ phép:
- Thưa chị, thủ đô nghĩa là từ “thủ” và từ “đô” ghép lại. Thủ là đầu, đô là to. Thủ đô có nghĩa là đầu…
Nó nói đến đó thì ù té chạy, bỏ mặc tôi đứng giậm chân, phùng mang trợn má tức tối. Lát nữa biết tay tao, tôi lẩm bẩm.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Cơm nước xong xuôi, thằng Phong chạy lên gác học bài. Tôi lui cui rửa bát và dọn dẹp bếp. Mới có một buổi làm nội trợ mà tôi đã thấy mệt mỏi ghê gớm. Chiến đấu xong với chỗ bát đũa và dọn sạch chiến trường trên cái bàn bếp. Tôi thất thểu bước lên phòng mình. Bây giờ là lúc tôi thư giãn trong bồn tắm.
Đêm đến phải ngủ một mình thì chả có gì lạ với tôi nhưng cứ nghĩ đến sáng mai là tôi lại thấy sợ. Tôi sợ tôi lại phải bịa ra một lý do nào đó để bào chữa cho cố tật của tôi. Hơn nữa, giám đốc Vương đã cảnh cáo tôi rồi. Tôi dại gì mà chọc tức anh ta?
Hay là gọi điện rủ cái Hiền sang ngủ cùng. Đúng rồi! Ý tưởng này hay đấy. Đằng nào con nhỏ chả đi làm cùng tôi, có nó tôi chẳng phài lo nhỡ xe nhỡ đò. Ui, sao mình lại sáng suốt thế không biết? Điện thoại đâu rồi? Phải gọi ngay cho con nhỏ mới được.
Vơ vội chiếc khăn quấn vào người, tôi bước thật nhanh ra khỏi bồn tắm. Chạy ào đến bên chiếc điện thoại tôi bấm số nhà cái Hiền.
- Alô. Tôi nghe đây. Giọng bố cái Hiền trịnh trọng cất lên. Tôi cố nén cười thưa máy:
- Dạ, cháu chào bác. Cháu Hân ạ.
- Ờ, Hân đấy à cháu? Cháu ăn cơm chưa? Gặp cái Hiền phải không? Cháu chờ nhé! Tiếng đặt máy lạch cạch và tiếng bố cái Hiền gọi con nhỏ í ới.
- Dạ, vâng ạ. Tôi trả lời nhưng thừa biết là bác ấy chả nghe đâu.
Bao giờ cũng thế, hễ tôi gọi điện là cả nhà con nhỏ thừa biết tôi có chuyện gấp muốn gặp nó. Họ hỏi thăm chỉ cho có lệ thôi chứ ai cũng hiểu nếu để con cà con kê thì tôi đã chạy qua nhà nó.
Có tiếng dép loẹt quẹt và tiếng nhấc máy:
- Gì đấy? Hiền hỏi luôn.
- Sang nhà tao ngủ đi. Mẹ đi vắng rồi. Tao sợ ma lắm. Tôi thủ thỉ.
- Cái gì? Ma nó sợ mày lắm à? Tao lạ gì? Cái Hiền cười khoái chí.
- Con ranh! Mày qua đây rồi mai đi làm cùng tao luôn.
- Mày xin bố mẹ tao đi. Ông bà mà đồng ý, tao chả từ chối.
- Thôi được. Tao qua đó ngay.
Dĩ nhiên là cái Hiền được phép sang ngủ nhà tôi ngay sau khi tôi trình bày với bố mẹ nó. Tôi nói thật chuyện ba mẹ tôi đi vắng nhưng lại lấp liếm lý do muốn cái Hiền sang ngủ cùng bằng cách nói dối là tôi sợ...trộm. Cái Hiền khúc khích cười vì lý do bịa đặt hết sức vô lý của tôi (hì, trộm đến thăm thì cái Hiền làm gì được nhỉ?)
Bố mẹ con nhỏ cũng không để ý lắm đến sự lộn xộn của tôi mà tỏ ra lo lắng nhắn nhủ chúng tôi phải khóa cửa cẩn thận. Vả lại chắc các bác ấy cũng nghĩ rằng giúp hàng xóm là chuyện thường tình nên chẳng chấp nhất gì. Nhà tôi với nhà nó thì còn lạ gì nhau nữa. Lúc còn đi học chúng tôi thường xuyên sang ăn cơm nhà nhau chả mòn cả bát lẫn đũa í chứ.
Đêm đến phải ngủ một mình thì chả có gì lạ với tôi nhưng cứ nghĩ đến sáng mai là tôi lại thấy sợ. Tôi sợ tôi lại phải bịa ra một lý do nào đó để bào chữa cho cố tật của tôi. Hơn nữa, giám đốc Vương đã cảnh cáo tôi rồi. Tôi dại gì mà chọc tức anh ta?
Hay là gọi điện rủ cái Hiền sang ngủ cùng. Đúng rồi! Ý tưởng này hay đấy. Đằng nào con nhỏ chả đi làm cùng tôi, có nó tôi chẳng phài lo nhỡ xe nhỡ đò. Ui, sao mình lại sáng suốt thế không biết? Điện thoại đâu rồi? Phải gọi ngay cho con nhỏ mới được.
Vơ vội chiếc khăn quấn vào người, tôi bước thật nhanh ra khỏi bồn tắm. Chạy ào đến bên chiếc điện thoại tôi bấm số nhà cái Hiền.
- Alô. Tôi nghe đây. Giọng bố cái Hiền trịnh trọng cất lên. Tôi cố nén cười thưa máy:
- Dạ, cháu chào bác. Cháu Hân ạ.
- Ờ, Hân đấy à cháu? Cháu ăn cơm chưa? Gặp cái Hiền phải không? Cháu chờ nhé! Tiếng đặt máy lạch cạch và tiếng bố cái Hiền gọi con nhỏ í ới.
- Dạ, vâng ạ. Tôi trả lời nhưng thừa biết là bác ấy chả nghe đâu.
Bao giờ cũng thế, hễ tôi gọi điện là cả nhà con nhỏ thừa biết tôi có chuyện gấp muốn gặp nó. Họ hỏi thăm chỉ cho có lệ thôi chứ ai cũng hiểu nếu để con cà con kê thì tôi đã chạy qua nhà nó.
Có tiếng dép loẹt quẹt và tiếng nhấc máy:
- Gì đấy? Hiền hỏi luôn.
- Sang nhà tao ngủ đi. Mẹ đi vắng rồi. Tao sợ ma lắm. Tôi thủ thỉ.
- Cái gì? Ma nó sợ mày lắm à? Tao lạ gì? Cái Hiền cười khoái chí.
- Con ranh! Mày qua đây rồi mai đi làm cùng tao luôn.
- Mày xin bố mẹ tao đi. Ông bà mà đồng ý, tao chả từ chối.
- Thôi được. Tao qua đó ngay.
Dĩ nhiên là cái Hiền được phép sang ngủ nhà tôi ngay sau khi tôi trình bày với bố mẹ nó. Tôi nói thật chuyện ba mẹ tôi đi vắng nhưng lại lấp liếm lý do muốn cái Hiền sang ngủ cùng bằng cách nói dối là tôi sợ...trộm. Cái Hiền khúc khích cười vì lý do bịa đặt hết sức vô lý của tôi (hì, trộm đến thăm thì cái Hiền làm gì được nhỉ?)
Bố mẹ con nhỏ cũng không để ý lắm đến sự lộn xộn của tôi mà tỏ ra lo lắng nhắn nhủ chúng tôi phải khóa cửa cẩn thận. Vả lại chắc các bác ấy cũng nghĩ rằng giúp hàng xóm là chuyện thường tình nên chẳng chấp nhất gì. Nhà tôi với nhà nó thì còn lạ gì nhau nữa. Lúc còn đi học chúng tôi thường xuyên sang ăn cơm nhà nhau chả mòn cả bát lẫn đũa í chứ.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Cái Hiền thả người xuống giường, duỗi chân duỗi tay một cách thoải mái. Tôi cũng nằm xuống bên cạnh và lần tìm cái điều khiển tivi. Tôi hay có thói quen dùng tivi làm vật ru ngủ cho mình. Bật lên mà tôi có xem được cái gì ra hồn đâu. Tôi thường để chế độ hẹn giờ tắt và để cho nó huyên thuyên cho đến lúc tôi chả nghe, chả hiểu gì nữa. Tivi để trong phòng tôi có nhiệm vụ chủ yếu là làm tôi đỡ sợ, đỡ cô đơn thôi.
Đột ngột cái Hiền ngồi bật dậy, nó nhìn tôi chăm chú và nói khẽ:
- Sáng nay mày có biết ở phòng bán hàng xảy ra chuyện gì không?
Tôi lắc đầu và hỏi lại:
- Chuyện gì?
- Cả phòng một phen bị lão Vương náo loạn. Sợ hết cả hồn. Cái Hiền kể lể.
- Sao thế?
- Tao chịu. Không ai biết lý do. Chỉ thấy lão đi vào phòng nhìn quanh quất một lúc rồi nổi cáu. Lão ta làm mấy anh giám sát chạy tóe khói. Khổ nhất là anh Chiến…
Tôi cau mày nghĩ ngợi. Có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao vừa đi công tác về là anh chàng “que củi” lại nổi xung lên như vậy?
- Hay là công việc bán hàng không suôn sẻ ở chỗ hắn đến? Tôi hỏi cái Hiền.
- Đã bảo là không biết mà. Ai dám hỏi lão vì sao?
- Lạ nhỉ? Mà thôi kệ. Ngủ đi mày.
- Này! cái Hiền gọi giật giọng.
- Gì nữa?
- Tao thấy nghi lắm. Cái Hiền bắt đầu úp mở câu chuyện.
- Nghi gì? Tôi tò mò.
- Tao thấy mọi người đồn là lão thích mày đó. Nó nhìn tôi thăm dò.
- Vớ vẩn! Thích gì mà thích. Tôi phản đối.
- Thật đấy! Nhiều người bảo thế lắm đấy nhé.
- Không có chuyện ấy đâu.
- Bọn cái Xuyến nó bảo tao, cả chị Thúy nữa…
Nghe nhắc đến chị Thúy, tôi nhỏm dậy:
- Sao cơ? Bà Thúy cũng nói vậy à?
- Đúng thế. Chính vì vậy tao đoán được lý do hôm nay vì sao sếp Vương cáu rồi. Con nhỏ nói mà mắt nó nhìn tôi thật lạ.
- Mày đoán thế nào? Nói tao nghe đi.
- Mày chính là nguyên nhân đấy, Hân ạ.
- Điên! Nói nhảm nhí nữa là tao cho đi Trâu Qùy đấy nhá.
- Bản thân tao cũng thấy anh chàng đó thích mày thật. Mày nhớ hôm đầu tiên đi làm không? Lúc mày bị muộn xe, cái hôm bọn mình “buôn” ngoài bãi cỏ nữa rồi đến sáng nay. Vì sao anh ta lại như vậy? Mày giải thích xem.
- Đúng là vớ vẩn quá! Tao chả thấy gì? Tao chả phải giải thích gì hết.
- Nếu không thích thì cũng là phải lòng mặt rồi. Cái Hiền kết luận.
- Sao mày không ngủ đi. Cứ ngồi đó mà lảm nhảm. Tôi bắt đầu thấy hoang mang.
- Tại sao sếp lại nổi cáu chứ? Tao tìm mãi mà chả thấy lý do nào phù hợp hơn.
- Dẹp! Ngủ đi mai còn đi làm. Tôi lấn át con nhỏ nhưng trong lòng tôi cả một đại dương câu hỏi cũng đang thi nhau dậy sóng.
Đột ngột cái Hiền ngồi bật dậy, nó nhìn tôi chăm chú và nói khẽ:
- Sáng nay mày có biết ở phòng bán hàng xảy ra chuyện gì không?
Tôi lắc đầu và hỏi lại:
- Chuyện gì?
- Cả phòng một phen bị lão Vương náo loạn. Sợ hết cả hồn. Cái Hiền kể lể.
- Sao thế?
- Tao chịu. Không ai biết lý do. Chỉ thấy lão đi vào phòng nhìn quanh quất một lúc rồi nổi cáu. Lão ta làm mấy anh giám sát chạy tóe khói. Khổ nhất là anh Chiến…
Tôi cau mày nghĩ ngợi. Có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao vừa đi công tác về là anh chàng “que củi” lại nổi xung lên như vậy?
- Hay là công việc bán hàng không suôn sẻ ở chỗ hắn đến? Tôi hỏi cái Hiền.
- Đã bảo là không biết mà. Ai dám hỏi lão vì sao?
- Lạ nhỉ? Mà thôi kệ. Ngủ đi mày.
- Này! cái Hiền gọi giật giọng.
- Gì nữa?
- Tao thấy nghi lắm. Cái Hiền bắt đầu úp mở câu chuyện.
- Nghi gì? Tôi tò mò.
- Tao thấy mọi người đồn là lão thích mày đó. Nó nhìn tôi thăm dò.
- Vớ vẩn! Thích gì mà thích. Tôi phản đối.
- Thật đấy! Nhiều người bảo thế lắm đấy nhé.
- Không có chuyện ấy đâu.
- Bọn cái Xuyến nó bảo tao, cả chị Thúy nữa…
Nghe nhắc đến chị Thúy, tôi nhỏm dậy:
- Sao cơ? Bà Thúy cũng nói vậy à?
- Đúng thế. Chính vì vậy tao đoán được lý do hôm nay vì sao sếp Vương cáu rồi. Con nhỏ nói mà mắt nó nhìn tôi thật lạ.
- Mày đoán thế nào? Nói tao nghe đi.
- Mày chính là nguyên nhân đấy, Hân ạ.
- Điên! Nói nhảm nhí nữa là tao cho đi Trâu Qùy đấy nhá.
- Bản thân tao cũng thấy anh chàng đó thích mày thật. Mày nhớ hôm đầu tiên đi làm không? Lúc mày bị muộn xe, cái hôm bọn mình “buôn” ngoài bãi cỏ nữa rồi đến sáng nay. Vì sao anh ta lại như vậy? Mày giải thích xem.
- Đúng là vớ vẩn quá! Tao chả thấy gì? Tao chả phải giải thích gì hết.
- Nếu không thích thì cũng là phải lòng mặt rồi. Cái Hiền kết luận.
- Sao mày không ngủ đi. Cứ ngồi đó mà lảm nhảm. Tôi bắt đầu thấy hoang mang.
- Tại sao sếp lại nổi cáu chứ? Tao tìm mãi mà chả thấy lý do nào phù hợp hơn.
- Dẹp! Ngủ đi mai còn đi làm. Tôi lấn át con nhỏ nhưng trong lòng tôi cả một đại dương câu hỏi cũng đang thi nhau dậy sóng.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Sao tôi lại là nguyên nhân của sự nổi cáu của giám đốc Vương? Tôi có làm gì đâu? Mấy lần đụng độ với anh ta đều có thể lý giải đó là do ngẫu nhiên hoặc chuyện tất yếu phải xảy ra. Nhưng còn sáng hôm nay thì sao? Tôi vắng mặt làm anh ta bực mình ư? Tại sao?
Anh ta thích tôi ư? Làm gì có chuyện một giám đốc đẹp trai nổi tiếng "đào hoa công tử" ấy lại thích một con bé như tôi? Nếu anh ta muốn thì tôi đoan chắc anh ta có trong tay hàng tá cô sẵn sàng tự nguyện từ chết đến bị thương ngay. Tôi có gì hay ho khiến anh ta phải bận tâm cơ chứ?
Đêm nay lại không thể ngủ yên rồi! Tôi cố gắng dỗ dành giấc ngủ nhưng mãi đến sáng nó mới chịu đến với tôi. Nằm chung với tôi không chỉ có con nhỏ Hiền mà còn có cả những tâm sự ngổn ngang.
Sáng hôm sau vừa vào đến phòng, chưa kịp ngồi xuống ghế thì anh Chiến gọi tôi ra chỗ anh ấy.
Anh Chiến đưa cho tôi một hộp gì đó vừa to vừa dài. Anh nói:
- Có người nhờ anh gửi cho em cái này.
- Ai thế hả anh?
- Sếp.
- Em không nhận đâu.
- Thế thì tự em trả cho sếp. Anh chỉ chuyển theo lệnh sếp thôi.
- Vâng, em cảm ơn anh.
Mọi người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt vào hai chúng tôi. Anh Chiến nhìn tôi cười cười. Cúi xuống nhìn cái hộp tôi phát hiện ra đó là hộp Chocolate. Tôi thấy mình đang bị đùa cợt.
Tôi quay lưng chạy ra ngoài đi thật nhanh lên cầu thang. Cửa phòng giám đốc Vương đây rồi. Tự dưng tôi không thấy sợ cũng chả cảm thấy run. Gõ thật mạnh lên cánh cửa, tôi chờ đợi.
Không thấy gì cả. Cánh cửa phòng khép chặt im lìm. Tôi lại gõ lần nữa.
- Giám đốc sáng nay có buổi đào tạo nên không có trong đó đâu, cháu ạ.
Tôi nhận ra người vừa nói là cô tạp vụ. Tôi hỏi cô ấy:
- Cô ơi, thế giám đốc Vương đào tạo ở đâu ạ?
- Cháu lên khu văn phòng xem.
- Dạ, cháu cảm ơn cô.
Tôi lại chạy xuống cầu thang. Ngọn lửa giận đang bừng lên trong tôi. Kéo tay cái Hiền tôi lôi nó đi theo mình.
Cái Hiền nhìn tôi ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế mày?
- Cứ đi theo tao. Đừng hỏi.
Chúng tôi dừng lại ở trước cửa phòng đào tạo. Lúc này tôi mới thấy ngại vì không biết làm thế nào để gặp được giám đốc Vương. Tôi nhìn cái Hiền như cầu cứu.
- Thôi đi mày. Cho tao xin nhé. Nó nói rồi lùi lại đằng sau.
Anh ta thích tôi ư? Làm gì có chuyện một giám đốc đẹp trai nổi tiếng "đào hoa công tử" ấy lại thích một con bé như tôi? Nếu anh ta muốn thì tôi đoan chắc anh ta có trong tay hàng tá cô sẵn sàng tự nguyện từ chết đến bị thương ngay. Tôi có gì hay ho khiến anh ta phải bận tâm cơ chứ?
Đêm nay lại không thể ngủ yên rồi! Tôi cố gắng dỗ dành giấc ngủ nhưng mãi đến sáng nó mới chịu đến với tôi. Nằm chung với tôi không chỉ có con nhỏ Hiền mà còn có cả những tâm sự ngổn ngang.
Sáng hôm sau vừa vào đến phòng, chưa kịp ngồi xuống ghế thì anh Chiến gọi tôi ra chỗ anh ấy.
Anh Chiến đưa cho tôi một hộp gì đó vừa to vừa dài. Anh nói:
- Có người nhờ anh gửi cho em cái này.
- Ai thế hả anh?
- Sếp.
- Em không nhận đâu.
- Thế thì tự em trả cho sếp. Anh chỉ chuyển theo lệnh sếp thôi.
- Vâng, em cảm ơn anh.
Mọi người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt vào hai chúng tôi. Anh Chiến nhìn tôi cười cười. Cúi xuống nhìn cái hộp tôi phát hiện ra đó là hộp Chocolate. Tôi thấy mình đang bị đùa cợt.
Tôi quay lưng chạy ra ngoài đi thật nhanh lên cầu thang. Cửa phòng giám đốc Vương đây rồi. Tự dưng tôi không thấy sợ cũng chả cảm thấy run. Gõ thật mạnh lên cánh cửa, tôi chờ đợi.
Không thấy gì cả. Cánh cửa phòng khép chặt im lìm. Tôi lại gõ lần nữa.
- Giám đốc sáng nay có buổi đào tạo nên không có trong đó đâu, cháu ạ.
Tôi nhận ra người vừa nói là cô tạp vụ. Tôi hỏi cô ấy:
- Cô ơi, thế giám đốc Vương đào tạo ở đâu ạ?
- Cháu lên khu văn phòng xem.
- Dạ, cháu cảm ơn cô.
Tôi lại chạy xuống cầu thang. Ngọn lửa giận đang bừng lên trong tôi. Kéo tay cái Hiền tôi lôi nó đi theo mình.
Cái Hiền nhìn tôi ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế mày?
- Cứ đi theo tao. Đừng hỏi.
Chúng tôi dừng lại ở trước cửa phòng đào tạo. Lúc này tôi mới thấy ngại vì không biết làm thế nào để gặp được giám đốc Vương. Tôi nhìn cái Hiền như cầu cứu.
- Thôi đi mày. Cho tao xin nhé. Nó nói rồi lùi lại đằng sau.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
“Đồ dát chết!” tôi nghiến răng và không quên tặng cho con nhỏ một cái nguýt dài cả cây số. Ngó đầu vào cửa phòng, đúng lúc đó tôi bắt gặp giám đốc Vương nhìn ra ngoài cửa. Anh ta có nhận ra tôi không? Tôi chẳng biết nhưng tôi vội thụt lại thật nhanh sau bức tường. Tôi ngạc nhiên là lúc này không thấy trái tim tôi có dấu hiệu biểu tình. Tôi cũng hoàn toàn không thấy run sợ.
- Có việc gì đấy bé? Tiếng anh chàng “que củi” vang lên.
- Dạ…em gặp giám đốc một chút có phiền không ạ? Tôi lấy hết can đảm.
- Anh đang nghe đây. Anh ta nói và đưa mắt nhìn về phía cái Hiền.
Tôi cũng quay lại nhìn con nhỏ. Nó đang quay lưng lại phía tôi và anh ta. Quay lại phía anh chàng tôi không nhìn anh ta mà lôi hộp Chocolate từ trong túi xách ra đưa cho anh ta.
- Em cảm ơn về món quà nhưng em không nhận đâu.
- Sao thế bé? Anh nhớ là có hứa tặng bé quà mà?
- Em không quan trọng về giá trị món quà mà quan tâm đến cách người ta tặng em.
- Tại vì sáng nay anh bận nên anh nhờ anh Chiến đưa giúp anh.
- Sao giám đốc không đưa tận tay cho em vào chiều qua?
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta có điệu bộ hiền lành đến thế. Anh chàng đưa tay sửa sửa cổ áo sơ-mi rồi cười tủm tỉm:
- Tại vì lúc anh đi công tác về chả thấy em nói gì cả. (lời nói này giống như đang trách móc tôi ấy, phải không nhỉ?)
Nói gì chứ? Tôi có nghĩa vụ phải hét lên mừng rỡ khi thấy anh ta đi về à? Hay là tôi phải giả vờ đòi quà như bao cô gái khác để mong được anh ta để ý? Chả việc gì tôi phải làm thế! Mà tôi cũng chả có thói quen như thế!
- Bé nhận đi. Chỉ là hộp kẹo thôi. Anh phải vào đây.
Tôi vội vàng nói nhanh:
- Em cảm ơn anh. (hơ, tôi gọi giám đốc bằng anh kìa!)
Anh ta lại mỉm cười. Hình như anh chàng nhếch môi cười thì phải nhưng quan trọng là tôi không thấy nó đểu. Thật đấy!
- Có việc gì đấy bé? Tiếng anh chàng “que củi” vang lên.
- Dạ…em gặp giám đốc một chút có phiền không ạ? Tôi lấy hết can đảm.
- Anh đang nghe đây. Anh ta nói và đưa mắt nhìn về phía cái Hiền.
Tôi cũng quay lại nhìn con nhỏ. Nó đang quay lưng lại phía tôi và anh ta. Quay lại phía anh chàng tôi không nhìn anh ta mà lôi hộp Chocolate từ trong túi xách ra đưa cho anh ta.
- Em cảm ơn về món quà nhưng em không nhận đâu.
- Sao thế bé? Anh nhớ là có hứa tặng bé quà mà?
- Em không quan trọng về giá trị món quà mà quan tâm đến cách người ta tặng em.
- Tại vì sáng nay anh bận nên anh nhờ anh Chiến đưa giúp anh.
- Sao giám đốc không đưa tận tay cho em vào chiều qua?
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta có điệu bộ hiền lành đến thế. Anh chàng đưa tay sửa sửa cổ áo sơ-mi rồi cười tủm tỉm:
- Tại vì lúc anh đi công tác về chả thấy em nói gì cả. (lời nói này giống như đang trách móc tôi ấy, phải không nhỉ?)
Nói gì chứ? Tôi có nghĩa vụ phải hét lên mừng rỡ khi thấy anh ta đi về à? Hay là tôi phải giả vờ đòi quà như bao cô gái khác để mong được anh ta để ý? Chả việc gì tôi phải làm thế! Mà tôi cũng chả có thói quen như thế!
- Bé nhận đi. Chỉ là hộp kẹo thôi. Anh phải vào đây.
Tôi vội vàng nói nhanh:
- Em cảm ơn anh. (hơ, tôi gọi giám đốc bằng anh kìa!)
Anh ta lại mỉm cười. Hình như anh chàng nhếch môi cười thì phải nhưng quan trọng là tôi không thấy nó đểu. Thật đấy!
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 8: Nụ hôn trong mơ
Cái Hiền không để tôi yên.
Nó cứ lèo nhèo hỏi tôi về món quà của anh chàng “que củi”. Đầu tiên, tôi chẳng nói gì nhưng về sau thấy con nhỏ chịu khó “tra tấn” tôi quá nên tôi đành trả lời cho qua chuyện. Tôi bảo món quà đó là do một lần tôi được giám đốc Vương hứa khi bất chợt gặp anh ta…làm một việc xấu trên đường đi làm. Nó lập tức vặn vẹo rằng đó là chuyện gì? Rằng tại sao tôi lại có thể biết được? Nhìn chung là nó không tin một người như giám đốc Vương lại có hành động gì sơ xuất để cho một con bé như tôi lợi dụng.
- Thế mày thử giải thích sự việc vừa nãy xem nào? Tại sao mày lại đùng đùng kéo tao vào chuyện này? Con nhỏ tiếp tục tra khảo tôi. (hic, biết thế tôi đã chẳng lôi nó vào cuộc)
- Thì…cái hộp Chocolate đó…mà đòi bịt miệng tao chắc? Tôi thở phào vì đột ngột nghĩ ra một lời bào chữa khá hợp lý.
- Ơ…nhưng mà… Con nhỏ ngắc ngứ.
Được thể tôi lấp liếm:
- Nhanh lên. Xe chuẩn bị chạy rồi kìa!
Cái Hiền vẫn chưa thỏa mãn lắm về câu trả lời của tôi. Tôi biết rõ điều đó và tôi cũng hiểu rằng tôi còn phải đối mặt với nó cho tới khi tôi nói ra sự thật. Kệ. Giấu được chừng nào hay chừng ấy. Bởi vì cho đến lúc này tôi cũng chưa nghĩ ra phải nói với nó như thế nào? Chúng tôi là đôi bạn thân thiết. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cả gan dám giấu nó điều gì. Ngoài mẹ tôi ra thì nó là người thứ hai tôi có thể mặc sức trút bầu tâm sự.
Vậy mà câu chuyện hôm tôi gặp giám đốc Vương ở quán Hạ Nhớ tôi vẫn chưa kể với nó. Thật ra thì tôi đã định “buôn” với nó mấy lần nhưng chưa lúc nào thấy thuận tiện. Tối hôm qua tôi cũng định kể thì con nhỏ lại đem cái chủ đề anh chàng đó thích tôi ra. Tôi điên sao mà lại “đổ dầu vào lửa”?
Cả ngày hôm đó tôi vẫn không thôi nghĩ về hành động của tôi lúc sáng. Tôi làm vậy có đúng không? Tôi cũng chẳng biết. Nhưng vì sao lúc đó tôi lại có đủ dũng cảm đối mặt với sếp lại còn dám thẳng tay trả lại món quà thì tôi cũng có thể hiểu được mình. Tôi là một đứa hay tự ái.
Cái Hiền không để tôi yên.
Nó cứ lèo nhèo hỏi tôi về món quà của anh chàng “que củi”. Đầu tiên, tôi chẳng nói gì nhưng về sau thấy con nhỏ chịu khó “tra tấn” tôi quá nên tôi đành trả lời cho qua chuyện. Tôi bảo món quà đó là do một lần tôi được giám đốc Vương hứa khi bất chợt gặp anh ta…làm một việc xấu trên đường đi làm. Nó lập tức vặn vẹo rằng đó là chuyện gì? Rằng tại sao tôi lại có thể biết được? Nhìn chung là nó không tin một người như giám đốc Vương lại có hành động gì sơ xuất để cho một con bé như tôi lợi dụng.
- Thế mày thử giải thích sự việc vừa nãy xem nào? Tại sao mày lại đùng đùng kéo tao vào chuyện này? Con nhỏ tiếp tục tra khảo tôi. (hic, biết thế tôi đã chẳng lôi nó vào cuộc)
- Thì…cái hộp Chocolate đó…mà đòi bịt miệng tao chắc? Tôi thở phào vì đột ngột nghĩ ra một lời bào chữa khá hợp lý.
- Ơ…nhưng mà… Con nhỏ ngắc ngứ.
Được thể tôi lấp liếm:
- Nhanh lên. Xe chuẩn bị chạy rồi kìa!
Cái Hiền vẫn chưa thỏa mãn lắm về câu trả lời của tôi. Tôi biết rõ điều đó và tôi cũng hiểu rằng tôi còn phải đối mặt với nó cho tới khi tôi nói ra sự thật. Kệ. Giấu được chừng nào hay chừng ấy. Bởi vì cho đến lúc này tôi cũng chưa nghĩ ra phải nói với nó như thế nào? Chúng tôi là đôi bạn thân thiết. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cả gan dám giấu nó điều gì. Ngoài mẹ tôi ra thì nó là người thứ hai tôi có thể mặc sức trút bầu tâm sự.
Vậy mà câu chuyện hôm tôi gặp giám đốc Vương ở quán Hạ Nhớ tôi vẫn chưa kể với nó. Thật ra thì tôi đã định “buôn” với nó mấy lần nhưng chưa lúc nào thấy thuận tiện. Tối hôm qua tôi cũng định kể thì con nhỏ lại đem cái chủ đề anh chàng đó thích tôi ra. Tôi điên sao mà lại “đổ dầu vào lửa”?
Cả ngày hôm đó tôi vẫn không thôi nghĩ về hành động của tôi lúc sáng. Tôi làm vậy có đúng không? Tôi cũng chẳng biết. Nhưng vì sao lúc đó tôi lại có đủ dũng cảm đối mặt với sếp lại còn dám thẳng tay trả lại món quà thì tôi cũng có thể hiểu được mình. Tôi là một đứa hay tự ái.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Bạn đừng nghĩ rằng tôi kiêu ngạo. Bởi từ “kiêu ngạo” khác hẳn với “tự ái”. Nếu tôi kiêu ngạo thì dứt khoát tôi đã trả lại món quà và cũng sẽ không tận tay đưa nó cho anh ta. Theo ý nghĩ của tôi bất kể món quà là gì thì cách mà người ta trao nó cho tôi mới là quan trọng. Món quà có thể giá trị vô cùng to lớn hay là vô giá mà nó được người ta cho tôi như của bố thí thì tôi không ngần ngại quẳng nó vào xọt rác. Tôi là như vậy. Tôi có tính đó từ bé rồi. Mẹ tôi kể rằng đã có lần tôi tuyệt thực chỉ vì dỗi mà hồi đó tôi chỉ là con nhóc hơn 4 tuổi đầu. Mẹ bảo tôi bướng bỉnh và hay hờn làm mẹ đến là khổ. Ấy vậy mà mẹ lại yêu chiều tôi hơn cả thằng em tôi.
Buổi chiều không thấy giám đốc Vương ở phòng bán hàng. Tự dưng thấy tâm trạng mình trống vắng, tôi có cảm giác tôi để quên cái gì ở đâu đó.
Rất có thể là tôi thấy nhớ, không phải nhớ anh ta mà tôi nhớ ánh mắt của anh ta. Ánh mắt đó luôn tìm tôi. Ánh mắt đó sáng lên rạng rỡ khi bắt gặp cái nhìn trộm của tôi. Ánh mắt đó sầm tối lúc tôi nói chuyện với một người…đàn ông khác. Ánh mắt đó rừng rực những tia lửa nếu tôi vô tình cười với người đó. Tôi bị bao vây bởi ánh mắt của anh ta nhưng thật lòng là tôi cũng chả có ý định muốn thoát ra. Chúng tôi cứ thế tiếp tục chơi trò chơi của đôi mắt.
Giám đốc Vương có thật sự thích tôi không? Món quà “đáng ghét” của anh ta nói lên điều gì? Tôi cứ ngỡ lời nói hôm đó của anh chàng chỉ là câu nói đùa. Và câu nói mà tôi cho là đùa đó biến thành hộp Chocolate ngon lành, hấp dẫn. Làm sao anh ta biết mình thích chocolate nhỉ? Đừng mơ mộng nhiều Hân! Tôi tự bảo mình đó chỉ là một sở thích không lạ của các cô gái. Anh chàng đào hoa như anh ta mà không biết đó mới là chuyện lạ!
Vậy tôi có thích anh ta không? Chẳng thể trả lời vì tôi chưa từng thích ai nên tôi không biết cảm xúc của người đang để ý đến một người khác phái. Cảm xúc đó là gì? Có phải đó là lúc tim tôi đập chân tôi run mỗi khi gặp anh ta? Có phải đó là lúc tôi thấy nhớ ánh mắt của anh ta? Nếu đó là biểu hiện của sự để ý hay thích một ai đó thì tôi đã từng có những cảm xúc như vậy rồi. Tôi đã từng tim đập chân run khi đứng trước thầy cô trả bài. Tôi đã từng nhớ ánh mắt ba mẹ mỗi khi tôi làm điều gì đó có lỗi. Thế có nghĩa là tôi thích…thầy cô và ba mẹ tôi chăng? Không thể nào đâu. Điều đó vừa nghĩ ra đã thấy là cả một sự vô lý rồi.
Tối đến tôi giả vờ leo lên giường đi ngủ thật sớm. Cái Hiền dường như đoán được ý nghĩ của tôi. Nó lôi hộp Chocolate ra và bắt đầu điệp khúc của nó:
- Hân! Tại sao vẫn chỉ là hộp Chocolate? Mày cũng đồng ý à?
- Ờ, lão hứa sẽ bù thêm món khác nữa. Tôi lấp lửng.
- Món gì? Con nhỏ tra tới.
- Ai biết được. Thấy lão nói vậy.
- Không tin được. Mày mà chịu để yên á?
- Không để yên thì mày bảo tao làm gì?
- Thì làm gì đó…Túm lại tao chả tin mày chịu thế này.
- Làm như tao quen tống tiền lắm á? Mày lắm chuyện vừa thôi. Ngủ đi!
- Tao không ngủ cho đến khi mày chịu nói thật.
Buổi chiều không thấy giám đốc Vương ở phòng bán hàng. Tự dưng thấy tâm trạng mình trống vắng, tôi có cảm giác tôi để quên cái gì ở đâu đó.
Rất có thể là tôi thấy nhớ, không phải nhớ anh ta mà tôi nhớ ánh mắt của anh ta. Ánh mắt đó luôn tìm tôi. Ánh mắt đó sáng lên rạng rỡ khi bắt gặp cái nhìn trộm của tôi. Ánh mắt đó sầm tối lúc tôi nói chuyện với một người…đàn ông khác. Ánh mắt đó rừng rực những tia lửa nếu tôi vô tình cười với người đó. Tôi bị bao vây bởi ánh mắt của anh ta nhưng thật lòng là tôi cũng chả có ý định muốn thoát ra. Chúng tôi cứ thế tiếp tục chơi trò chơi của đôi mắt.
Giám đốc Vương có thật sự thích tôi không? Món quà “đáng ghét” của anh ta nói lên điều gì? Tôi cứ ngỡ lời nói hôm đó của anh chàng chỉ là câu nói đùa. Và câu nói mà tôi cho là đùa đó biến thành hộp Chocolate ngon lành, hấp dẫn. Làm sao anh ta biết mình thích chocolate nhỉ? Đừng mơ mộng nhiều Hân! Tôi tự bảo mình đó chỉ là một sở thích không lạ của các cô gái. Anh chàng đào hoa như anh ta mà không biết đó mới là chuyện lạ!
Vậy tôi có thích anh ta không? Chẳng thể trả lời vì tôi chưa từng thích ai nên tôi không biết cảm xúc của người đang để ý đến một người khác phái. Cảm xúc đó là gì? Có phải đó là lúc tim tôi đập chân tôi run mỗi khi gặp anh ta? Có phải đó là lúc tôi thấy nhớ ánh mắt của anh ta? Nếu đó là biểu hiện của sự để ý hay thích một ai đó thì tôi đã từng có những cảm xúc như vậy rồi. Tôi đã từng tim đập chân run khi đứng trước thầy cô trả bài. Tôi đã từng nhớ ánh mắt ba mẹ mỗi khi tôi làm điều gì đó có lỗi. Thế có nghĩa là tôi thích…thầy cô và ba mẹ tôi chăng? Không thể nào đâu. Điều đó vừa nghĩ ra đã thấy là cả một sự vô lý rồi.
Tối đến tôi giả vờ leo lên giường đi ngủ thật sớm. Cái Hiền dường như đoán được ý nghĩ của tôi. Nó lôi hộp Chocolate ra và bắt đầu điệp khúc của nó:
- Hân! Tại sao vẫn chỉ là hộp Chocolate? Mày cũng đồng ý à?
- Ờ, lão hứa sẽ bù thêm món khác nữa. Tôi lấp lửng.
- Món gì? Con nhỏ tra tới.
- Ai biết được. Thấy lão nói vậy.
- Không tin được. Mày mà chịu để yên á?
- Không để yên thì mày bảo tao làm gì?
- Thì làm gì đó…Túm lại tao chả tin mày chịu thế này.
- Làm như tao quen tống tiền lắm á? Mày lắm chuyện vừa thôi. Ngủ đi!
- Tao không ngủ cho đến khi mày chịu nói thật.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Tôi im lặng. Có lẽ giả vờ ngủ quên là tốt nhất, tôi quyết định. Tiếng hộp kẹo bị bóc loạt xoạt. Tiếng hộp giấy bị xé toạc. Tiếng cái Hiền nhóp nhép miếng chocolate. Con nhỏ không quên ghé miệng vào lỗ tai tôi “Chocolate của sếp có khác. Ngon thật!”. Tôi kìm nén sự thèm muốn đang trỗi dậy biểu tình trong người.
- Tao nghe thấy mày nuốt nước bọt rồi. Thôi dậy xơi đi, nhóc! Cái Hiền khúc khích.
Tôi phì cười. Không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi nhỏm dậy. Tay nhón một miếng chocolate tôi đưa lên miệng. Chưa kịp cắn thì con nhỏ giật phắt lấy.
- Mày còn chưa kể cho tao sự tích hộp Chocolate thì còn chưa được ăn. Nó nhăn nhở.
- Đưa đây đã rồi tao kể. Tôi trợn mắt rồi dịu giọng thương lượng với nó.
- Đừng hòng! Tao biết tỏng cái bài của mày rồi nhá.
- Phải ăn mới …có sức kể chuyện chứ? Tôi cố bào chữa.
- Kể đi rồi ăn miếng lấy sức sau. Con nhỏ bướng bỉnh.
Chậc, thôi thì cho nó biết cũng chả hại gì. Từ trước đến giờ tôi còn cho nó biết nhiều chuyện bí mật khủng khiếp hơn ấy chứ. Thế là tôi nói cho cái Hiền biết đầu đuôi câu chuyện. Con nhỏ ngồi nghe, chốc chốc nó lại thốt lên “Thấy chưa? tao bảo mà!”. “Chuyện chỉ có thế thôi!” tôi kết thúc màn kể lể của mình bằng một câu như vậy cốt để cái Hiền đừng trách móc gì tôi.
- Sao mày không kể với tao chuyện mày gặp sếp ở quán đó? Con nhỏ lập tức hỏi tôi.
- Tại vì tao chưa tiện nói. Tôi phân bua.
- Sao lại chưa tiện? Nó vặn vẹo.
- Ờ…thì…vì chưa có dịp. Thế mà cũng hỏi? Tôi giả vờ gắt.
- Nếu hôm nay không có vụ việc này thì chắc mày chẳng bao giờ thấy tiện để cho tao biết đâu nhỉ?
Nó đang hờn mát tôi đấy. Tiếp theo sẽ là mày chả tin tao, tại sao mày lại có thể giấu tao chuyện như vậy?
- Thôi mà! Đằng nào thì tao cũng đã cho mày biết rồi còn gì? Tôi cười cầu hòa.
Khác với tôi đoán, con nhỏ im lặng. Nó trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Rón rén lại chỗ nó để hộp chocolate, tôi nhón một miếng và cho thật nhanh vào miệng.
Ngon thật! Anh chàng này biết chọn gớm! Tôi mỉm cười và đi lại bên chiếc giường thả người xuống. Nằm ôm chiếc gối mắt nhắm nghiền mà nghe miếng chocolate tan trong miệng là thói quen …xấu khó bỏ của tôi. (hic, mấy con sâu răng của tôi thử hỏi làm sao lại không quấy phá chứ?)
- Sếp thích mày thật đó, Hân. Con nhỏ cuối cùng cũng mở miệng. Câu nói của nó làm tôi mở choàng mắt. Tôi hỏi nó:
- Thế ra từ nãy mày ngồi phân tích chuyện đó à?
- Tao khẳng định 90% lão Vương thích mày. Cái Hiền không trả lời câu hỏi của tôi mà nó kết luận bằng một câu “rợn tóc gáy”.
- Gì? Thích tao á? Điên! Tôi phản đối.
- Tao nghe thấy mày nuốt nước bọt rồi. Thôi dậy xơi đi, nhóc! Cái Hiền khúc khích.
Tôi phì cười. Không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi nhỏm dậy. Tay nhón một miếng chocolate tôi đưa lên miệng. Chưa kịp cắn thì con nhỏ giật phắt lấy.
- Mày còn chưa kể cho tao sự tích hộp Chocolate thì còn chưa được ăn. Nó nhăn nhở.
- Đưa đây đã rồi tao kể. Tôi trợn mắt rồi dịu giọng thương lượng với nó.
- Đừng hòng! Tao biết tỏng cái bài của mày rồi nhá.
- Phải ăn mới …có sức kể chuyện chứ? Tôi cố bào chữa.
- Kể đi rồi ăn miếng lấy sức sau. Con nhỏ bướng bỉnh.
Chậc, thôi thì cho nó biết cũng chả hại gì. Từ trước đến giờ tôi còn cho nó biết nhiều chuyện bí mật khủng khiếp hơn ấy chứ. Thế là tôi nói cho cái Hiền biết đầu đuôi câu chuyện. Con nhỏ ngồi nghe, chốc chốc nó lại thốt lên “Thấy chưa? tao bảo mà!”. “Chuyện chỉ có thế thôi!” tôi kết thúc màn kể lể của mình bằng một câu như vậy cốt để cái Hiền đừng trách móc gì tôi.
- Sao mày không kể với tao chuyện mày gặp sếp ở quán đó? Con nhỏ lập tức hỏi tôi.
- Tại vì tao chưa tiện nói. Tôi phân bua.
- Sao lại chưa tiện? Nó vặn vẹo.
- Ờ…thì…vì chưa có dịp. Thế mà cũng hỏi? Tôi giả vờ gắt.
- Nếu hôm nay không có vụ việc này thì chắc mày chẳng bao giờ thấy tiện để cho tao biết đâu nhỉ?
Nó đang hờn mát tôi đấy. Tiếp theo sẽ là mày chả tin tao, tại sao mày lại có thể giấu tao chuyện như vậy?
- Thôi mà! Đằng nào thì tao cũng đã cho mày biết rồi còn gì? Tôi cười cầu hòa.
Khác với tôi đoán, con nhỏ im lặng. Nó trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Rón rén lại chỗ nó để hộp chocolate, tôi nhón một miếng và cho thật nhanh vào miệng.
Ngon thật! Anh chàng này biết chọn gớm! Tôi mỉm cười và đi lại bên chiếc giường thả người xuống. Nằm ôm chiếc gối mắt nhắm nghiền mà nghe miếng chocolate tan trong miệng là thói quen …xấu khó bỏ của tôi. (hic, mấy con sâu răng của tôi thử hỏi làm sao lại không quấy phá chứ?)
- Sếp thích mày thật đó, Hân. Con nhỏ cuối cùng cũng mở miệng. Câu nói của nó làm tôi mở choàng mắt. Tôi hỏi nó:
- Thế ra từ nãy mày ngồi phân tích chuyện đó à?
- Tao khẳng định 90% lão Vương thích mày. Cái Hiền không trả lời câu hỏi của tôi mà nó kết luận bằng một câu “rợn tóc gáy”.
- Gì? Thích tao á? Điên! Tôi phản đối.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Đúng như vậy đó. Lão điên nên mới thích mày. Nhưng mà quả thật là lão đang điên đấy.
- 90% thích. Vẫn còn 10% không thích. Tao nghĩ mày nhầm đó. 10% là ghét. Còn lại là cực ghét. Tôi trêu cái Hiền.
- Rồi mày xem. Giọng con nhỏ như đang cảnh cáo tôi.
- Thôi được. Cứ cho là lão thích tao. Bây giờ ngủ được chưa? Tôi xuề xòa cho xong chuyện nhưng tâm trí bắt đầu xao động. Rất có thể cái Hiền nói đúng.
Sáng hôm nay thức dậy, tôi đón chào bình minh bằng một nụ cười sung sướng.
Đêm qua tôi nằm mơ mình đi lạc vào vương quốc chocolate. Chỗ nào cũng thấy chocolate. Bức tường, cánh cửa, rèm, thảm…tất cả đều làm bằng chocolate. Hạnh phúc nhất là giây phút tôi gặp hoàng tử của vương quốc đó. Tôi đã được diện kiến chàng. Đó là lúc tôi đang lang thang ngoài khu vườn tuyệt đẹp. Một bóng người cưỡi ngựa tiến tới. Trước mặt tôi là con ngựa cao lớn với bộ lông nâu bóng màu của chocolate. Chàng trai ở trên lưng ngựa bước xuống. Đó là một chàng hoàng tử vô cùng đẹp trai. Tôi ngỡ ngàng nhìn ngắm chàng. Chàng bước đến bên tôi quỳ xuống hôn bàn tay tôi (hehe truyện cổ tích có đoạn này mà)
Chàng ôm tôi vào lòng. Cảm giác thật là êm ái và ấm áp. Tôi đã thật sự thấy hạnh phúc. Chàng cúi xuống đặt môi lên môi tôi. Thế rồi…khuôn mặt chàng bỗng hóa thành khuôn mặt của giám đốc Vương. Tôi choàng tỉnh. Mở mắt ra tôi vẫn còn cảm giác ấy. Êm ái và ấm áp. Nhưng nhớ tới nụ hôn trong mơ với anh chàng “que củi” tôi thấy mặt mình nóng ran. Ngượng quá! Sao lại có thể như thế chứ?
Bước chân lâng lâng đưa tôi đến bên chiếc gương trong phòng tắm. Bất giác đưa tay lên môi, tôi nhắm mắt nhớ lại nụ hôn trong mơ. Vẫn còn đây cảm xúc sung sướng và hạnh phúc. Vẫn còn đây dư vị ngọt ngào của nụ hôn. Nụ hôn có mùi của chocolate.
Tôi chưa hôn ai và cũng chưa một lần được ai hôn. Tôi làm sao biết được nụ hôn ra sao? Làm sao tôi biết cảm giác của những người đang yêu như thế nào khi họ hôn nhau? Nhưng có lẽ chả khác gì mấy với cảm giác của tôi hiện tại. Chắc là rất hạnh phúc và sung sướng, phải không nhỉ?
- Đứng đây mà mơ màng gì nữa? Tiếng cái Hiền làm tôi giật thót người.
- Tao nhớ mẹ quá. Tôi nói dối để che lấp cảm xúc của mình.
- Con khỉ! Đánh răng đi. Muộn rồi! Cái Hiền nhắc nhở.
May quá! con ranh chưa kịp phát hiện ra điều gì. Không thì mình lại rắc rối to, tôi nghĩ bụng. Nó mà tra khảo thì tôi kiểu gì cũng phải khai. Mà khai ra vụ giấc mơ kỳ lạ của tôi thì tôi chắc chắn phải đi kiếm...rổ mà che mặt.(Ơn Trời!)
- 90% thích. Vẫn còn 10% không thích. Tao nghĩ mày nhầm đó. 10% là ghét. Còn lại là cực ghét. Tôi trêu cái Hiền.
- Rồi mày xem. Giọng con nhỏ như đang cảnh cáo tôi.
- Thôi được. Cứ cho là lão thích tao. Bây giờ ngủ được chưa? Tôi xuề xòa cho xong chuyện nhưng tâm trí bắt đầu xao động. Rất có thể cái Hiền nói đúng.
Sáng hôm nay thức dậy, tôi đón chào bình minh bằng một nụ cười sung sướng.
Đêm qua tôi nằm mơ mình đi lạc vào vương quốc chocolate. Chỗ nào cũng thấy chocolate. Bức tường, cánh cửa, rèm, thảm…tất cả đều làm bằng chocolate. Hạnh phúc nhất là giây phút tôi gặp hoàng tử của vương quốc đó. Tôi đã được diện kiến chàng. Đó là lúc tôi đang lang thang ngoài khu vườn tuyệt đẹp. Một bóng người cưỡi ngựa tiến tới. Trước mặt tôi là con ngựa cao lớn với bộ lông nâu bóng màu của chocolate. Chàng trai ở trên lưng ngựa bước xuống. Đó là một chàng hoàng tử vô cùng đẹp trai. Tôi ngỡ ngàng nhìn ngắm chàng. Chàng bước đến bên tôi quỳ xuống hôn bàn tay tôi (hehe truyện cổ tích có đoạn này mà)
Chàng ôm tôi vào lòng. Cảm giác thật là êm ái và ấm áp. Tôi đã thật sự thấy hạnh phúc. Chàng cúi xuống đặt môi lên môi tôi. Thế rồi…khuôn mặt chàng bỗng hóa thành khuôn mặt của giám đốc Vương. Tôi choàng tỉnh. Mở mắt ra tôi vẫn còn cảm giác ấy. Êm ái và ấm áp. Nhưng nhớ tới nụ hôn trong mơ với anh chàng “que củi” tôi thấy mặt mình nóng ran. Ngượng quá! Sao lại có thể như thế chứ?
Bước chân lâng lâng đưa tôi đến bên chiếc gương trong phòng tắm. Bất giác đưa tay lên môi, tôi nhắm mắt nhớ lại nụ hôn trong mơ. Vẫn còn đây cảm xúc sung sướng và hạnh phúc. Vẫn còn đây dư vị ngọt ngào của nụ hôn. Nụ hôn có mùi của chocolate.
Tôi chưa hôn ai và cũng chưa một lần được ai hôn. Tôi làm sao biết được nụ hôn ra sao? Làm sao tôi biết cảm giác của những người đang yêu như thế nào khi họ hôn nhau? Nhưng có lẽ chả khác gì mấy với cảm giác của tôi hiện tại. Chắc là rất hạnh phúc và sung sướng, phải không nhỉ?
- Đứng đây mà mơ màng gì nữa? Tiếng cái Hiền làm tôi giật thót người.
- Tao nhớ mẹ quá. Tôi nói dối để che lấp cảm xúc của mình.
- Con khỉ! Đánh răng đi. Muộn rồi! Cái Hiền nhắc nhở.
May quá! con ranh chưa kịp phát hiện ra điều gì. Không thì mình lại rắc rối to, tôi nghĩ bụng. Nó mà tra khảo thì tôi kiểu gì cũng phải khai. Mà khai ra vụ giấc mơ kỳ lạ của tôi thì tôi chắc chắn phải đi kiếm...rổ mà che mặt.(Ơn Trời!)
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
- Cậu Chiến bảo mấy cậu kia cùng lên phòng gặp tôi chút nhé.
Vừa vào đến phòng, giám đốc Vương đã bảo anh Chiến như vậy. Hôm nay, anh chàng mặc áo sơ-mi màu hồng cam. Khuôn mặt anh ta lạnh như băng. Nói xong anh ta quay lưng ra ngoài đi thẳng lên gác. Ánh mắt của anh ta không tìm tôi.
Một cảm giác buồn tủi len lỏi trong người tôi. Tôi cúi mặt gục đầu trên bàn.
Phía đằng kia cái Hiền đang cười nói với bọn cái Xuyến. Chả ai để ý đến tôi. Chả ai biết vì sao tôi buồn. Mắt tôi nhập nhòe, sống mũi cay cay. Tôi chỉ muốn khóc.
Có phải giám đốc Vương giận tôi về chuyện hôm qua không? Tôi đùng đùng như thế ai mà không giận mới là chuyện lạ. Tôi buồn nhưng tôi không thấy hối hận vì tôi biết nếu cho tôi làm lại tôi vẫn làm như thế thôi. Có khi anh ta bận thì sao nhỉ? Nhưng bận gì đến nỗi không nhìn người ta?
Quên đi Hân. Chuyện nhỏ ấy mà! Tôi tự an ủi mình nhưng trong lòng vẫn thấy buồn man mác.
Tâm trạng của tôi cứ như vậy trên suốt đoạn đường từ Nhà máy lên đến chỗ gửi xe. Tôi bước xuống xe với bộ mặt ủ rũ không giấu giếm làm cái Hiền để ý:
- Hân, mày ốm à?
- Không. Tôi vừa lắc đầu vừa trả lời.
- Thế sao mặt mũi thế kia? Con nhỏ lo lắng.
- Chả có chuyện gì đâu. Tại …chưa ăn sáng ấy mà.
- Thế thì đi ăn đi. Nào, tao đi với mày nhé?
- Khỏi. Tuyến mày làm xa thế…Mày cứ đi làm đi. Tao không sao đâu. Tôi cố làm vẻ tươi tỉnh cho con nhỏ yên tâm.
- Mày đi ăn đi nhé. Khiếp làm gì mà chết đói đến nơi. Con nhỏ cười và bỏ đi.
Tôi không thấy đói. Tôi chỉ nói dối cái Hiền để nó khỏi phải bận tâm đến tôi. Nhưng thú thật là nếu có đói thì tôi cũng chả muốn ăn.
Nhấn mạnh ga, tôi phi xe về khu vực làm việc của mình. Trong lịch làm việc của tôi hôm nay có địa chỉ quán Café Hạ Nhớ. Đến đấy ngồi một lúc đã rồi đi đâu thì đi, tôi tính toán nhanh.
Bước vào quán Hạ Nhớ, sau khi hoàn tất thủ tục thăm hỏi thông thường với chị chủ quán, tôi đi lại chỗ ngồi quen thuộc.
Một lát sau, chị chủ quán bưng ra cốc nước cam cho tôi mặc dù tôi chưa kịp gọi. Chị nhìn tôi với ánh mắt cảm thông rồi nói:
- Đang buồn phải không? Cứ ngồi đây chơi đi em. Hôm nay chị mời nước em gái nhá.
- Em cảm ơn chị. Tôi đáp và khẽ cười.
Chị chủ quán đi rồi. Sự tĩnh lặng bao trùm lấy khắp không gian của quán. Ngoài đường trời muốn mưa. Cây cối ngả nghiêng theo mỗi cơn gió. Bầu trời u ám, xám xịt. Những đám mây oằn mình vì hơi nước nặng nề tích tụ. Chắc chắn trời sẽ mưa trong ít phút nữa thôi.
Ông Trời đang thương tôi đấy! Có lẽ Trời cảm nhận được nỗi buồn của tôi. Thế còn anh? Anh chàng “que củi”? Anh có biết anh chính là nguyên nhân cho nỗi buồn của tôi?
Vừa vào đến phòng, giám đốc Vương đã bảo anh Chiến như vậy. Hôm nay, anh chàng mặc áo sơ-mi màu hồng cam. Khuôn mặt anh ta lạnh như băng. Nói xong anh ta quay lưng ra ngoài đi thẳng lên gác. Ánh mắt của anh ta không tìm tôi.
Một cảm giác buồn tủi len lỏi trong người tôi. Tôi cúi mặt gục đầu trên bàn.
Phía đằng kia cái Hiền đang cười nói với bọn cái Xuyến. Chả ai để ý đến tôi. Chả ai biết vì sao tôi buồn. Mắt tôi nhập nhòe, sống mũi cay cay. Tôi chỉ muốn khóc.
Có phải giám đốc Vương giận tôi về chuyện hôm qua không? Tôi đùng đùng như thế ai mà không giận mới là chuyện lạ. Tôi buồn nhưng tôi không thấy hối hận vì tôi biết nếu cho tôi làm lại tôi vẫn làm như thế thôi. Có khi anh ta bận thì sao nhỉ? Nhưng bận gì đến nỗi không nhìn người ta?
Quên đi Hân. Chuyện nhỏ ấy mà! Tôi tự an ủi mình nhưng trong lòng vẫn thấy buồn man mác.
Tâm trạng của tôi cứ như vậy trên suốt đoạn đường từ Nhà máy lên đến chỗ gửi xe. Tôi bước xuống xe với bộ mặt ủ rũ không giấu giếm làm cái Hiền để ý:
- Hân, mày ốm à?
- Không. Tôi vừa lắc đầu vừa trả lời.
- Thế sao mặt mũi thế kia? Con nhỏ lo lắng.
- Chả có chuyện gì đâu. Tại …chưa ăn sáng ấy mà.
- Thế thì đi ăn đi. Nào, tao đi với mày nhé?
- Khỏi. Tuyến mày làm xa thế…Mày cứ đi làm đi. Tao không sao đâu. Tôi cố làm vẻ tươi tỉnh cho con nhỏ yên tâm.
- Mày đi ăn đi nhé. Khiếp làm gì mà chết đói đến nơi. Con nhỏ cười và bỏ đi.
Tôi không thấy đói. Tôi chỉ nói dối cái Hiền để nó khỏi phải bận tâm đến tôi. Nhưng thú thật là nếu có đói thì tôi cũng chả muốn ăn.
Nhấn mạnh ga, tôi phi xe về khu vực làm việc của mình. Trong lịch làm việc của tôi hôm nay có địa chỉ quán Café Hạ Nhớ. Đến đấy ngồi một lúc đã rồi đi đâu thì đi, tôi tính toán nhanh.
Bước vào quán Hạ Nhớ, sau khi hoàn tất thủ tục thăm hỏi thông thường với chị chủ quán, tôi đi lại chỗ ngồi quen thuộc.
Một lát sau, chị chủ quán bưng ra cốc nước cam cho tôi mặc dù tôi chưa kịp gọi. Chị nhìn tôi với ánh mắt cảm thông rồi nói:
- Đang buồn phải không? Cứ ngồi đây chơi đi em. Hôm nay chị mời nước em gái nhá.
- Em cảm ơn chị. Tôi đáp và khẽ cười.
Chị chủ quán đi rồi. Sự tĩnh lặng bao trùm lấy khắp không gian của quán. Ngoài đường trời muốn mưa. Cây cối ngả nghiêng theo mỗi cơn gió. Bầu trời u ám, xám xịt. Những đám mây oằn mình vì hơi nước nặng nề tích tụ. Chắc chắn trời sẽ mưa trong ít phút nữa thôi.
Ông Trời đang thương tôi đấy! Có lẽ Trời cảm nhận được nỗi buồn của tôi. Thế còn anh? Anh chàng “que củi”? Anh có biết anh chính là nguyên nhân cho nỗi buồn của tôi?
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Lắc rắc vài hạt mưa nhảy nhót trên con đường rồi hòa tan vào nhau tạo thành dòng nước. Hạt mưa bắt đầu xuất hiện nhiều nơi. Mưa bám vào cửa kính rồi thả mình trơn tuột xuống vỉa hè. Mưa tung mình trên những tán lá, trên mái nhà, trên những bông hoa. Phải rồi hạt mưa rớt xuống cánh hoa giống như một chiếc hôn vội vã. Tôi lại nhớ đến nụ hôn trong mơ. Ôi! Đó chỉ là nụ hôn tưởng tượng. Một nụ hôn không có thật nhưng làm trái tim tôi run rẩy, làm tôi thấy sung sướng hạnh phúc biết bao. Nếu hôn thật thì sao nhỉ? Tôi chợt cảm thấy ngượng vì sự tò mò của mình. Đúng là chưa đến lúc để tôi nghĩ đến chuyện đó. Xấu hổ thế không biết?
- Mưa to thế nhỉ? Một bóng người chạy ào vào trong quán và tiếng anh ta thốt lên.
Giọng của giám đốc Vương.
Tôi run rẩy. Vừa nghĩ đến anh ta thì anh ta xuất hiện. Cứ như là ma!
Trái tim tôi lại bắt đầu điệu vũ bối rối. Anh chàng hình như đã nhìn thấy tôi. Đúng rồi! Con tim tôi nhảy nhót không ngừng và nó mách bảo tôi như vậy. Bước chân anh ta tiến đến mỗi lúc một gần. Tôi đã cố gắng quay mặt đi thật nhanh và cố gắng thu mình nhỏ lại sau chậu cây cảnh. Vậy mà tôi vẫn bị phát hiện.
- Chào bé! Anh ngồi đây được không? Anh ta hỏi nhưng chẳng chờ tôi trả lời đã ngồi xuống ghế đối diện với tôi.
- Dạ …em chào giám đốc. Tôi chào lí nhí.
- Bé ăn sáng chưa?
- Dạ, rồi ạ. Tôi đáp và không dám nhìn anh ta. Mặc dù tôi rất muốn biết ánh mắt đó ra sao. (Qủa thực là tôi nhớ ánh mắt đó)
- Sao sáng nay bé buồn thế?
- Dạ …tôi giật mình nhìn lên.
Mắt tôi chạm vào ánh mắt anh ta. Đôi mắt đó ánh lên một tia nhìn sáng rực. Tia nhìn đó như bảo tôi rằng “Anh biết hết rồi!”. Lặng người đi mất vài giây. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Tôi chỉ sợ anh chàng nghe thấy tim tôi đang nổi loạn. Không cúi đầu cũng không lảng tránh, tôi cứ nhìn trân trân vào anh ta. Tôi như bị thôi miên bới ánh mắt biết nói của anh ta.
- Em ốm à? Anh ta đột ngột lên tiếng.
- Dạ …tôi ngập ngừng. Biết nói gì đây? Chả lẽ nói “không” thì anh ta sẽ hỏi vì sao tôi buồn ngay.
- Nếu em mệt thì nghỉ đi. Về nhà nằm.
- Dạ, em…em không sao đâu ạ. Tôi hốt hoảng.
- Đêm qua anh cũng không ngủ được. Anh chàng nói với vẻ hết sức chân thành.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt dò hỏi. Anh ta trả lời luôn:
- Đêm qua nhà hàng xóm có trộm. Nó chạy cứ rầm rầm trên trần nhà.
- Đêm qua em cũng mất ngủ. Thái độ tự nhiên của anh ta làm tôi không thấy sợ nữa. Tự dưng đầu tôi lóe lên một ý nghĩ trêu trọc.
- Vì sao? Anh chàng hỏi và ánh mắt đăm đăm nhìn tôi.
Tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một lát rồi nhìn thẳng vào mắt anh chàng nói:
- Chó bên nhà hàng xóm sủa ầm ĩ. Điếc hết cả tai.
Anh chàng nhìn tôi ngạc nhiên lẫn thích thú. Rồi anh ta cười phá lên và cầm cái gạt tàn nhựa lia về phía tôi. Tôi chụp lấy chiếc gạt tàn giữ lấy nó và lườm anh ta.(dám lườm sếp, liều thế không biết?)
Giám đốc Vương ngả người ra sau ghế. Tay anh ta lôi từ trong túi ra bao thuốc rút một điếu thuốc gắn lên môi rồi quăng nó xuống bàn. Tay kia anh ta lấy chiếc bật lửa. Anh chàng phả một ngụm khói và lại nhìn tôi:
- Anh có một trò này hay lắm. Bé có muốn chơi thử không? Tay anh ta với hộp bao diêm cầm lên.
- Không. Tôi trả lời dứt khoát.
- Hay lắm! Bé thử chơi mà xem? Anh ta thuyết phục.
- Em có một trò này. Nếu anh đồng ý chơi trước thì em sẽ chơi trò của anh. Tôi đoán là anh ta định trêu chọc tôi và tôi bỗng nhớ đến cái trò chơi hồi còn đi học của tôi. Vậy thì tôi sẽ chọc tức anh trước. Tôi quyết định và đưa ra thỏa thuận.
- Okay. Nào, bắt đầu. Anh ta đồng ý.
Tôi nói qua về quy ước của trò chơi. Đó là trò chơi một người đặt câu hỏi và người kia trả lời “có” hoặc “không”. Trong khi trả lời người đó phải làm một động tác là xòe bàn tay trên bàn và dùng tay còn lại chấm thật nhanh vào khe giữa các ngón của tay kia.
- Em sẽ đặt ra 3 câu hỏi thôi và giám đốc phải trả lời thật nhanh. Tôi ra điều kiện.
- Okay.
Anh ta bắt đầu làm theo hướng dẫn của tôi. Bàn tay anh ta xòe ra, những ngón tay thon dài với những chiếc móng được cắt ngắn gọn gàng. Bàn tay anh chàng đẹp như tay con gái.
- Nào, bắt đầu đi bé! Anh ta giục.
- Câu hỏi thứ nhất: Anh có sinh ra ở Hà Nội không?
- Có.
- Câu hỏi thứ hai: Anh có anh, chị hoặc em không?
- Có. Anh chàng vẫn chăm chỉ chấm chấm vào các khe của ngón tay..
- Câu hỏi cuối cùng: Anh có bị điên không?
- Không. Anh ta nhìn tôi một vài giây rồi trả lời nhanh.
- Không bị điên sao anh lại làm vậy? Tôi chỉ vào tay anh ta vẫn đang mải miết chấm chấm trên bàn và che miệng cười.
Anh chàng dừng ngay lại, ngớ người ra một lát rồi cũng hiểu ra anh ta bật cười. Chiếc bao diêm lại bay vèo qua phía tôi ngồi. Tôi lại kịp né tránh. Chúng tôi cùng cười vang.
Anh ta thôi không cười nữa mà lại tiếp tục nhìn tôi. Tôi đã bớt ngại ngùng khi phải gồng mình dưới ánh mắt đó nhưng tôi vẫn không thể nào tự nhiên cho được. Anh chàng “que củi” này không biết là anh ta có tia nhìn “nguy hiểm chết người” hay sao cứ nhằm tôi mà phát huy tác dụng của nó thế? Tôi bẻ ngón tay. Cái tật đó đã làm bại lộ vẻ lúng túng của tôi thấy rõ.
- Tay bé đẹp lắm! Anh nhìn thấy rồi. Đừng bẻ như thế, xấu ngón tay của bé đấy! Anh ta cười tủm tỉm.
- Tại em tưởng giám đốc chưa nhìn thấy tay đẹp của em. Tôi chống chế.
Hahaha…anh chàng lại bật cười. Anh ta cười rung cả người ra chiều rất khoái chí. Rồi anh ta ngồi ngay ngắn lại và nói với tôi:
- Ngồi với bé vui lắm. Anh rất thích. Thỉnh thoảng anh mời bé đi uống nước nhé?
- Dạ…vâng ạ (Dại gì mà từ chối anh ta? Nhỉ?)
- Anh ra ngoài một lát nhé. Anh ta vừa nói vừa đứng lên.
- Dạ, vâng.
Nỗi buồn của tôi đã cất cánh bay vụt đi đâu mất. Tôi thấy lại cảm giác của nụ hôn trong mơ. Hạnh phúc và sung sướng.
Tự bao giờ giám đốc Vương bỗng trở thành nỗi buồn rồi cũng nhanh chóng là niềm hạnh phúc của tôi?
- Mưa to thế nhỉ? Một bóng người chạy ào vào trong quán và tiếng anh ta thốt lên.
Giọng của giám đốc Vương.
Tôi run rẩy. Vừa nghĩ đến anh ta thì anh ta xuất hiện. Cứ như là ma!
Trái tim tôi lại bắt đầu điệu vũ bối rối. Anh chàng hình như đã nhìn thấy tôi. Đúng rồi! Con tim tôi nhảy nhót không ngừng và nó mách bảo tôi như vậy. Bước chân anh ta tiến đến mỗi lúc một gần. Tôi đã cố gắng quay mặt đi thật nhanh và cố gắng thu mình nhỏ lại sau chậu cây cảnh. Vậy mà tôi vẫn bị phát hiện.
- Chào bé! Anh ngồi đây được không? Anh ta hỏi nhưng chẳng chờ tôi trả lời đã ngồi xuống ghế đối diện với tôi.
- Dạ …em chào giám đốc. Tôi chào lí nhí.
- Bé ăn sáng chưa?
- Dạ, rồi ạ. Tôi đáp và không dám nhìn anh ta. Mặc dù tôi rất muốn biết ánh mắt đó ra sao. (Qủa thực là tôi nhớ ánh mắt đó)
- Sao sáng nay bé buồn thế?
- Dạ …tôi giật mình nhìn lên.
Mắt tôi chạm vào ánh mắt anh ta. Đôi mắt đó ánh lên một tia nhìn sáng rực. Tia nhìn đó như bảo tôi rằng “Anh biết hết rồi!”. Lặng người đi mất vài giây. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Tôi chỉ sợ anh chàng nghe thấy tim tôi đang nổi loạn. Không cúi đầu cũng không lảng tránh, tôi cứ nhìn trân trân vào anh ta. Tôi như bị thôi miên bới ánh mắt biết nói của anh ta.
- Em ốm à? Anh ta đột ngột lên tiếng.
- Dạ …tôi ngập ngừng. Biết nói gì đây? Chả lẽ nói “không” thì anh ta sẽ hỏi vì sao tôi buồn ngay.
- Nếu em mệt thì nghỉ đi. Về nhà nằm.
- Dạ, em…em không sao đâu ạ. Tôi hốt hoảng.
- Đêm qua anh cũng không ngủ được. Anh chàng nói với vẻ hết sức chân thành.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt dò hỏi. Anh ta trả lời luôn:
- Đêm qua nhà hàng xóm có trộm. Nó chạy cứ rầm rầm trên trần nhà.
- Đêm qua em cũng mất ngủ. Thái độ tự nhiên của anh ta làm tôi không thấy sợ nữa. Tự dưng đầu tôi lóe lên một ý nghĩ trêu trọc.
- Vì sao? Anh chàng hỏi và ánh mắt đăm đăm nhìn tôi.
Tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một lát rồi nhìn thẳng vào mắt anh chàng nói:
- Chó bên nhà hàng xóm sủa ầm ĩ. Điếc hết cả tai.
Anh chàng nhìn tôi ngạc nhiên lẫn thích thú. Rồi anh ta cười phá lên và cầm cái gạt tàn nhựa lia về phía tôi. Tôi chụp lấy chiếc gạt tàn giữ lấy nó và lườm anh ta.(dám lườm sếp, liều thế không biết?)
Giám đốc Vương ngả người ra sau ghế. Tay anh ta lôi từ trong túi ra bao thuốc rút một điếu thuốc gắn lên môi rồi quăng nó xuống bàn. Tay kia anh ta lấy chiếc bật lửa. Anh chàng phả một ngụm khói và lại nhìn tôi:
- Anh có một trò này hay lắm. Bé có muốn chơi thử không? Tay anh ta với hộp bao diêm cầm lên.
- Không. Tôi trả lời dứt khoát.
- Hay lắm! Bé thử chơi mà xem? Anh ta thuyết phục.
- Em có một trò này. Nếu anh đồng ý chơi trước thì em sẽ chơi trò của anh. Tôi đoán là anh ta định trêu chọc tôi và tôi bỗng nhớ đến cái trò chơi hồi còn đi học của tôi. Vậy thì tôi sẽ chọc tức anh trước. Tôi quyết định và đưa ra thỏa thuận.
- Okay. Nào, bắt đầu. Anh ta đồng ý.
Tôi nói qua về quy ước của trò chơi. Đó là trò chơi một người đặt câu hỏi và người kia trả lời “có” hoặc “không”. Trong khi trả lời người đó phải làm một động tác là xòe bàn tay trên bàn và dùng tay còn lại chấm thật nhanh vào khe giữa các ngón của tay kia.
- Em sẽ đặt ra 3 câu hỏi thôi và giám đốc phải trả lời thật nhanh. Tôi ra điều kiện.
- Okay.
Anh ta bắt đầu làm theo hướng dẫn của tôi. Bàn tay anh ta xòe ra, những ngón tay thon dài với những chiếc móng được cắt ngắn gọn gàng. Bàn tay anh chàng đẹp như tay con gái.
- Nào, bắt đầu đi bé! Anh ta giục.
- Câu hỏi thứ nhất: Anh có sinh ra ở Hà Nội không?
- Có.
- Câu hỏi thứ hai: Anh có anh, chị hoặc em không?
- Có. Anh chàng vẫn chăm chỉ chấm chấm vào các khe của ngón tay..
- Câu hỏi cuối cùng: Anh có bị điên không?
- Không. Anh ta nhìn tôi một vài giây rồi trả lời nhanh.
- Không bị điên sao anh lại làm vậy? Tôi chỉ vào tay anh ta vẫn đang mải miết chấm chấm trên bàn và che miệng cười.
Anh chàng dừng ngay lại, ngớ người ra một lát rồi cũng hiểu ra anh ta bật cười. Chiếc bao diêm lại bay vèo qua phía tôi ngồi. Tôi lại kịp né tránh. Chúng tôi cùng cười vang.
Anh ta thôi không cười nữa mà lại tiếp tục nhìn tôi. Tôi đã bớt ngại ngùng khi phải gồng mình dưới ánh mắt đó nhưng tôi vẫn không thể nào tự nhiên cho được. Anh chàng “que củi” này không biết là anh ta có tia nhìn “nguy hiểm chết người” hay sao cứ nhằm tôi mà phát huy tác dụng của nó thế? Tôi bẻ ngón tay. Cái tật đó đã làm bại lộ vẻ lúng túng của tôi thấy rõ.
- Tay bé đẹp lắm! Anh nhìn thấy rồi. Đừng bẻ như thế, xấu ngón tay của bé đấy! Anh ta cười tủm tỉm.
- Tại em tưởng giám đốc chưa nhìn thấy tay đẹp của em. Tôi chống chế.
Hahaha…anh chàng lại bật cười. Anh ta cười rung cả người ra chiều rất khoái chí. Rồi anh ta ngồi ngay ngắn lại và nói với tôi:
- Ngồi với bé vui lắm. Anh rất thích. Thỉnh thoảng anh mời bé đi uống nước nhé?
- Dạ…vâng ạ (Dại gì mà từ chối anh ta? Nhỉ?)
- Anh ra ngoài một lát nhé. Anh ta vừa nói vừa đứng lên.
- Dạ, vâng.
Nỗi buồn của tôi đã cất cánh bay vụt đi đâu mất. Tôi thấy lại cảm giác của nụ hôn trong mơ. Hạnh phúc và sung sướng.
Tự bao giờ giám đốc Vương bỗng trở thành nỗi buồn rồi cũng nhanh chóng là niềm hạnh phúc của tôi?
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 9: Bộ mặt thật của Sở Khanh
Tôi phát hiện ra giám đốc Vương là con người rất phức tạp về tính cách.
Ở cương vị là một giám đốc, anh ta luôn luôn nghiêm khắc, quyết đoán và trên khuôn mặt anh ta lúc nào cũng thường trực sự lạnh lùng. Thế nhưng mỗi lúc gặp gỡ trò chuyện với tôi thì anh chàng lại là một con người hoàn toàn khác.
Ngồi trước mặt tôi luôn là một gã thanh niên vui nhộn, quậy phá và rất nhạy cảm. Anh ta đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến tôi không thể hiểu nổi rốt cục anh ta là người như thế nào. Tôi luôn có cảm giác sợ pha lẫn một chút tự hào và một chút thích thú khi được anh ta quan tâm để ý. Có lẽ vì thế mà khi tiếp xúc trực tiếp với anh ta, tôi phát huy được hết cá tính của mình nhưng lại không thể tự nhiên với anh ta lúc ở Công ty.
Từ dạo trêu chọc giám đốc bằng trò chơi nghịch ngợm của mình ở quán Hạ Nhớ, cứ đều đặn một tuần tôi gặp giám đốc Vương 2 lần. Anh ta hay đến khu vực làm việc của tôi vào thứ hai hoặc thứ tư nhưng cũng có lúc là thứ sáu và thường là buổi sáng. Địa điểm chúng tôi gặp gỡ thường là các quán café trên tuyến và nơi chúng tôi hay ngồi nhất là quán Hạ Nhớ. Cũng từ dạo đó, tôi thường tự nhủ mình nên hạn chế tối đa việc quan sát và giao tiếp với anh ta ở phòng bán hàng. Tôi ghét người ta dị nghị và cũng không thích mình làm trung tâm của sự đàm tiếu.
Giám đốc Vương thì lại khác. Anh ta công khai trêu chọc tôi ở mọi lúc mọi nơi. Tôi càng tỏ vẻ không bằng lòng thì anh chàng lại càng trêu tợn. Có hôm tôi đi ngang qua chỗ anh ta đứng trong phòng bán hàng, tôi suýt nữa thì được thực tập nghề “đo đất” vì anh chàng ngáng chân tôi. Không ai để ý vì lúc đó mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài chỗ xe ô tô, tôi thì lại đi sau cùng. Lúc chạm trán anh ta ở ngoài cửa phòng, anh ta véo mũi tôi!? Rất nhiều người trông thấy! Rồi như lúc tôi đi nộp tiền hộ cho anh chàng Phú, giữa đám nhân viên chen chúc nhau, giám đốc Vương thản nhiên cốc vào đầu tôi. Đau điếng người nhưng tôi chả nói được lời nào trong khi anh ta quay lại tặng tôi một nụ cười nhăn nhở còn đám đông trố mắt ngạc nhiên.
Tôi phát hiện ra giám đốc Vương là con người rất phức tạp về tính cách.
Ở cương vị là một giám đốc, anh ta luôn luôn nghiêm khắc, quyết đoán và trên khuôn mặt anh ta lúc nào cũng thường trực sự lạnh lùng. Thế nhưng mỗi lúc gặp gỡ trò chuyện với tôi thì anh chàng lại là một con người hoàn toàn khác.
Ngồi trước mặt tôi luôn là một gã thanh niên vui nhộn, quậy phá và rất nhạy cảm. Anh ta đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến tôi không thể hiểu nổi rốt cục anh ta là người như thế nào. Tôi luôn có cảm giác sợ pha lẫn một chút tự hào và một chút thích thú khi được anh ta quan tâm để ý. Có lẽ vì thế mà khi tiếp xúc trực tiếp với anh ta, tôi phát huy được hết cá tính của mình nhưng lại không thể tự nhiên với anh ta lúc ở Công ty.
Từ dạo trêu chọc giám đốc bằng trò chơi nghịch ngợm của mình ở quán Hạ Nhớ, cứ đều đặn một tuần tôi gặp giám đốc Vương 2 lần. Anh ta hay đến khu vực làm việc của tôi vào thứ hai hoặc thứ tư nhưng cũng có lúc là thứ sáu và thường là buổi sáng. Địa điểm chúng tôi gặp gỡ thường là các quán café trên tuyến và nơi chúng tôi hay ngồi nhất là quán Hạ Nhớ. Cũng từ dạo đó, tôi thường tự nhủ mình nên hạn chế tối đa việc quan sát và giao tiếp với anh ta ở phòng bán hàng. Tôi ghét người ta dị nghị và cũng không thích mình làm trung tâm của sự đàm tiếu.
Giám đốc Vương thì lại khác. Anh ta công khai trêu chọc tôi ở mọi lúc mọi nơi. Tôi càng tỏ vẻ không bằng lòng thì anh chàng lại càng trêu tợn. Có hôm tôi đi ngang qua chỗ anh ta đứng trong phòng bán hàng, tôi suýt nữa thì được thực tập nghề “đo đất” vì anh chàng ngáng chân tôi. Không ai để ý vì lúc đó mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài chỗ xe ô tô, tôi thì lại đi sau cùng. Lúc chạm trán anh ta ở ngoài cửa phòng, anh ta véo mũi tôi!? Rất nhiều người trông thấy! Rồi như lúc tôi đi nộp tiền hộ cho anh chàng Phú, giữa đám nhân viên chen chúc nhau, giám đốc Vương thản nhiên cốc vào đầu tôi. Đau điếng người nhưng tôi chả nói được lời nào trong khi anh ta quay lại tặng tôi một nụ cười nhăn nhở còn đám đông trố mắt ngạc nhiên.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Điều mà tôi không muốn dĩ nhiên đã xảy ra với tôi. Mọi người trong phòng bán hàng xì xào bàn ra tán vào. Tôi nghe thấy người ta nói rằng “giám đốc Vương đang để ý con bé đó”, rằng “anh chàng tán hết cô này đến cô khác”, rằng “con bé ấy chỉ là một trong những trò đùa ái tình của sếp Vương”…Tôi còn được cái Hiền cảnh báo là “giám đốc Vương đã có người yêu”. Tôi nghe thấy và đương nhiên là rất hiểu.
Người ta rất tò mò muốn biết tôi nghĩ gì và tôi sẽ phản ứng ra sao? Thật sự là tôi đã rất thất vọng. Cảm giác của tôi là đau đớn và hụt hẫng. Phải rồi, hụt hẫng đó chính là cảm xúc của tôi lúc đó. Thất vọng, chán chường…giống như bị ai đó lừa gạt vậy. Nhưng rồi cảm giác đó tan biến rất nhanh, nhanh đến mức tôi không thể ngờ. Tôi tự an ủi mình: mặc kệ đi. Được sếp của mình yêu quý chả hơn chán vạn lần nếu bị anh ta ghét, đúng không nhỉ?
Hiện tại, tôi biết là tôi đang được anh chàng ưu ái vì tôi đi làm rất gần nhà. Từ nhà tôi đến khu vực tôi làm việc chỉ cách có 3km. Trừ mấy hôm bị anh Chiến giám sát chặt chẽ theo sự chỉ đạo của anh ta thì chẳng khi nào tôi bị nhắc nhở hoặc kiểm tra công việc. Dù sao anh ta cũng ít nhiều thích mình, dù sao thì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì và dù sao đi nữa thì nhận được sự ưu ái vẫn hơn là bị người ta ghét. Được sếp để ý và ưu tiên cho nhiều thứ vẫn hơn chứ? Đúng không nào?
Thời gian cứ trôi đi, mọi lời đồn đại, xì xào cứ nhạt dần và lắng xuống. Chả còn ai thèm để ý đến chuyện của tôi và giám đốc Vương.
Sáng nay, tôi xin anh Chiến cho tôi nghỉ phép hai ngày. Nhà tôi có khách và mệnh lệnh của mẹ là yêu cầu tôi nghỉ để phụ giúp việc nhà cho mẹ. Anh Chiến cầm tờ giấy săm soi một ít phút rồi bảo:
- Anh ký xong em cầm lên cho sếp ký luôn nhé.
- Ơ, em tưởng anh ký là được rồi chứ ạ?
- Phải đưa cho sếp ký ngay đấy. Anh Chiến lắc đầu và nhắc lại.
- Em có thể nhờ chị thư ký đưa vào sau được không ạ?
- Không. Tự tay em cầm vào. Anh Chiến trả lời và không quên nhìn tôi với cái nhìn đầy ẩn ý.
Tôi cầm tờ đơn xin nghỉ phép lên phòng giám đốc Vương mà không khỏi thắc mắc. Làm gì mà một đứa nhân viên như tôi xin nghỉ phép lại lằng nhằng đến thế nhỉ? Chả hiểu ai là người đặt ra cái thủ tục rườm rà này cơ chứ?
Tôi đang đứng trước cửa phòng của giám đốc Vương. Ngập ngừng một lúc, tôi mạnh dạn gõ cửa.
- Mời vào. Tiếng anh chàng “que củi” vọng ra.
Tôi đẩy cánh cửa và bước vào.
Người ta rất tò mò muốn biết tôi nghĩ gì và tôi sẽ phản ứng ra sao? Thật sự là tôi đã rất thất vọng. Cảm giác của tôi là đau đớn và hụt hẫng. Phải rồi, hụt hẫng đó chính là cảm xúc của tôi lúc đó. Thất vọng, chán chường…giống như bị ai đó lừa gạt vậy. Nhưng rồi cảm giác đó tan biến rất nhanh, nhanh đến mức tôi không thể ngờ. Tôi tự an ủi mình: mặc kệ đi. Được sếp của mình yêu quý chả hơn chán vạn lần nếu bị anh ta ghét, đúng không nhỉ?
Hiện tại, tôi biết là tôi đang được anh chàng ưu ái vì tôi đi làm rất gần nhà. Từ nhà tôi đến khu vực tôi làm việc chỉ cách có 3km. Trừ mấy hôm bị anh Chiến giám sát chặt chẽ theo sự chỉ đạo của anh ta thì chẳng khi nào tôi bị nhắc nhở hoặc kiểm tra công việc. Dù sao anh ta cũng ít nhiều thích mình, dù sao thì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì và dù sao đi nữa thì nhận được sự ưu ái vẫn hơn là bị người ta ghét. Được sếp để ý và ưu tiên cho nhiều thứ vẫn hơn chứ? Đúng không nào?
Thời gian cứ trôi đi, mọi lời đồn đại, xì xào cứ nhạt dần và lắng xuống. Chả còn ai thèm để ý đến chuyện của tôi và giám đốc Vương.
Sáng nay, tôi xin anh Chiến cho tôi nghỉ phép hai ngày. Nhà tôi có khách và mệnh lệnh của mẹ là yêu cầu tôi nghỉ để phụ giúp việc nhà cho mẹ. Anh Chiến cầm tờ giấy săm soi một ít phút rồi bảo:
- Anh ký xong em cầm lên cho sếp ký luôn nhé.
- Ơ, em tưởng anh ký là được rồi chứ ạ?
- Phải đưa cho sếp ký ngay đấy. Anh Chiến lắc đầu và nhắc lại.
- Em có thể nhờ chị thư ký đưa vào sau được không ạ?
- Không. Tự tay em cầm vào. Anh Chiến trả lời và không quên nhìn tôi với cái nhìn đầy ẩn ý.
Tôi cầm tờ đơn xin nghỉ phép lên phòng giám đốc Vương mà không khỏi thắc mắc. Làm gì mà một đứa nhân viên như tôi xin nghỉ phép lại lằng nhằng đến thế nhỉ? Chả hiểu ai là người đặt ra cái thủ tục rườm rà này cơ chứ?
Tôi đang đứng trước cửa phòng của giám đốc Vương. Ngập ngừng một lúc, tôi mạnh dạn gõ cửa.
- Mời vào. Tiếng anh chàng “que củi” vọng ra.
Tôi đẩy cánh cửa và bước vào.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
- Em chào giám đốc.
- Có việc gì thế bé?
- Dạ, em… em xin nghỉ phép ạ.
- Bé nghỉ có việc gì?
- Dạ… nhà em có việc…bận ạ. (Sao phải hỏi cặn kẽ như vậy nhỉ? Bó tay!)
- Bé nghỉ mấy ngày?
- Dạ…em xin nghỉ hai ngày - Tôi rụt rè trả lời và đưa tờ giấy cho anh ta – Em thấy anh Chiến bảo đưa tờ giấy này cho giám đốc ký.
Anh chàng que củi cầm lấy tờ giấy, nhìn vào đó một lúc rồi anh ta nói:
- Anh chẳng muốn em nghỉ đâu.
- Dạ…tôi ngập ngừng vì chẳng biết nên trả lời sao cho phải.
- Anh nói thật đấy. Anh không muốn em nghỉ một tẹo nào.
Anh ta đang trêu mày đấy, Hân. Chớ có giàu trí…tưởng bở nhá! Tôi nghĩ bụng và nói:
- Vâng, em biết vậy nên em mới xin giám đốc.
Thế rồi tôi “đính kèm” lời nói là một ánh mắt tha thiết, một ít khẩn khoản và một nụ cười năn nỉ. Giám đốc Vương nhìn tôi chăm chú. Hình như anh ta đang cố lục lọi, tìm tòi cái gì đó trên khuôn mặt tôi. Tôi đứng im chịu đựng. Đã bắt đầu quen với ánh mắt đó với tia nhìn đó, tôi không thấy ngại ngùng nữa.
- Okay. Anh sẽ ký cho bé. Nhưng bé hạn chế nghỉ phép nhé. Tay cầm bút ký nhưng anh chàng vẫn còn ra điều kiện cho tôi.
- Dạ, vâng ạ. Tôi đưa tay đỡ lấy tờ giấy mà tâm trạng không biết nên vui hay buồn. Trong thâm tâm tôi cũng chẳng muốn nghỉ.
- Em cảm ơn giám đốc. Em xin phép đi xuống ạ.
Trên môi tôi nở một nụ cười hết sức rạng rỡ để che giấu cảm xúc thật ở trong lòng. Tôi quay bước vội vã mà không dám nhìn vào mắt anh ta. Tôi không nghe thấy anh chàng nói gì. Rất có thể là anh ta chỉ gật đầu.
Vừa bước xuống cầu thang chừng vài bậc thì tôi gặp chị Thúy. Chị ấy nhìn tôi vẫn bằng ánh mắt không chút cảm tình. Tôi chào lễ phép và tiếp tục bước.
- Hân! Chị Thúy gọi giật giọng.
- Dạ, chị gọi gì em ạ?
- Em đợi chị ở phòng nhé. Chị cần gặp riêng em một chút.
- Chị ơi nhưng mà sắp đến giờ xe chạy rồi ạ.
- Cứ để xe đi. Lát chị sắp xếp được.
- Vâng ạ.
Xuống đến phòng bán hàng, tôi thấy mọi người bắt đầu kéo nhau ra ngoài. Tôi ngồi lại với một đống băn khuăn. Có việc gì thế? Sao bỗng dưng chị Thúy lại muốn nói chuyện riêng với tôi?
- Hân, sao còn ngồi đấy mày? Cái Hiền gọi tôi.
- Mày ra bảo xe cứ đi trước nhé. Tao có việc chút.
- Việc gì thế?
- Chả biết. Gặp chị Thúy.
- Sao phải gặp bà ấy?
Tôi lườm con nhỏ và trả lời cáu kỉnh:
- Mày đi mà hỏi.
- Tao quan tâm tí không được à? Ghét cái mặt.
- Thì tao có biết tại sao đâu mà mày cứ hỏi.
- Rồi. Tao đi trước đây.
- Ờ, lượn đi cho nước nó trong.
- Con khỉ!
Hì hì…tôi cười cầu hòa. Cái Hiền bỏ đi.
Tôi ngồi lại với căn phòng trống vắng. Tôi luẩn quẩn với vô vàn câu hỏi về cuộc gặp sắp tới với chị Thúy. Dạo này tôi đã mất hẳn thói quen về nhà ngủ trưa. Công việc của tôi tiến triển rất tốt đẹp. Tất cả các điạ điểm nơi tôi có lịch phục vụ đều trưng bày sản phẩm của Công ty theo đúng tiêu chuẩn. Mối quan hệ của tôi với các chủ cửa hàng hiện đang rất khăng khít. Vậy thì có chuyện gì nhỉ? Tôi chịu không đoán nổi.
- Mọi người đi hết cả rồi hả em? Chị Thúy lên tiếng hỏi tôi và tay chị ta khép cánh cửa phòng lại.
- Vâng ạ.
Chị Thúy ngồi xuống ghế bên cạnh tôi và bắt đầu:
- Hân này, hôm nay chị cần gặp riêng em là có một việc rất quan trọng.
Biết rồi! Biết là có chuyện tôi mới ngồi đây đợi chị chứ nếu không tôi “biến” từ lâu rồi. Tôi nhủ thầm.
- Vâng, có chuyện gì hả chị? Không thể chờ thêm nữa, tôi hỏi luôn.
- Chuyện của em với anh Vương ấy mà - Chị Thúy dừng lại nhìn tôi mấy giây rồi tiếp tục – Có phải là em thường xuyên gặp gỡ với anh ấy không?
- Dạ…mới đây…chỉ một vài lần thôi ạ.
- Thế có nghĩa chuyện mọi người bàn tán là có thật, đúng không?
- Chuyện gì cơ ạ? Giám đốc chỉ gặp em một vài lần trong lúc em đang làm việc thôi. Không có chuyện gì riêng tư đâu, chị ạ.
- Rất nhiều người nói đến tai chị rằng em đang cặp kè với anh Vương.
- Không đâu. Làm gì có chuyện đó hả chị. Tôi giãy nảy.
- Em nói vậy thì chị tin em nhưng chị vẫn nhắc nhở em là anh Vương đã có người yêu rồi. Hai người đó đang chuẩn bị làm đám cưới nữa đấy.
- Em biết ạ. Em có nghe mọi người nói. Và em khẳng định với chị là không hề có chuyện gì giữa em và giám đốc
- Có việc gì thế bé?
- Dạ, em… em xin nghỉ phép ạ.
- Bé nghỉ có việc gì?
- Dạ… nhà em có việc…bận ạ. (Sao phải hỏi cặn kẽ như vậy nhỉ? Bó tay!)
- Bé nghỉ mấy ngày?
- Dạ…em xin nghỉ hai ngày - Tôi rụt rè trả lời và đưa tờ giấy cho anh ta – Em thấy anh Chiến bảo đưa tờ giấy này cho giám đốc ký.
Anh chàng que củi cầm lấy tờ giấy, nhìn vào đó một lúc rồi anh ta nói:
- Anh chẳng muốn em nghỉ đâu.
- Dạ…tôi ngập ngừng vì chẳng biết nên trả lời sao cho phải.
- Anh nói thật đấy. Anh không muốn em nghỉ một tẹo nào.
Anh ta đang trêu mày đấy, Hân. Chớ có giàu trí…tưởng bở nhá! Tôi nghĩ bụng và nói:
- Vâng, em biết vậy nên em mới xin giám đốc.
Thế rồi tôi “đính kèm” lời nói là một ánh mắt tha thiết, một ít khẩn khoản và một nụ cười năn nỉ. Giám đốc Vương nhìn tôi chăm chú. Hình như anh ta đang cố lục lọi, tìm tòi cái gì đó trên khuôn mặt tôi. Tôi đứng im chịu đựng. Đã bắt đầu quen với ánh mắt đó với tia nhìn đó, tôi không thấy ngại ngùng nữa.
- Okay. Anh sẽ ký cho bé. Nhưng bé hạn chế nghỉ phép nhé. Tay cầm bút ký nhưng anh chàng vẫn còn ra điều kiện cho tôi.
- Dạ, vâng ạ. Tôi đưa tay đỡ lấy tờ giấy mà tâm trạng không biết nên vui hay buồn. Trong thâm tâm tôi cũng chẳng muốn nghỉ.
- Em cảm ơn giám đốc. Em xin phép đi xuống ạ.
Trên môi tôi nở một nụ cười hết sức rạng rỡ để che giấu cảm xúc thật ở trong lòng. Tôi quay bước vội vã mà không dám nhìn vào mắt anh ta. Tôi không nghe thấy anh chàng nói gì. Rất có thể là anh ta chỉ gật đầu.
Vừa bước xuống cầu thang chừng vài bậc thì tôi gặp chị Thúy. Chị ấy nhìn tôi vẫn bằng ánh mắt không chút cảm tình. Tôi chào lễ phép và tiếp tục bước.
- Hân! Chị Thúy gọi giật giọng.
- Dạ, chị gọi gì em ạ?
- Em đợi chị ở phòng nhé. Chị cần gặp riêng em một chút.
- Chị ơi nhưng mà sắp đến giờ xe chạy rồi ạ.
- Cứ để xe đi. Lát chị sắp xếp được.
- Vâng ạ.
Xuống đến phòng bán hàng, tôi thấy mọi người bắt đầu kéo nhau ra ngoài. Tôi ngồi lại với một đống băn khuăn. Có việc gì thế? Sao bỗng dưng chị Thúy lại muốn nói chuyện riêng với tôi?
- Hân, sao còn ngồi đấy mày? Cái Hiền gọi tôi.
- Mày ra bảo xe cứ đi trước nhé. Tao có việc chút.
- Việc gì thế?
- Chả biết. Gặp chị Thúy.
- Sao phải gặp bà ấy?
Tôi lườm con nhỏ và trả lời cáu kỉnh:
- Mày đi mà hỏi.
- Tao quan tâm tí không được à? Ghét cái mặt.
- Thì tao có biết tại sao đâu mà mày cứ hỏi.
- Rồi. Tao đi trước đây.
- Ờ, lượn đi cho nước nó trong.
- Con khỉ!
Hì hì…tôi cười cầu hòa. Cái Hiền bỏ đi.
Tôi ngồi lại với căn phòng trống vắng. Tôi luẩn quẩn với vô vàn câu hỏi về cuộc gặp sắp tới với chị Thúy. Dạo này tôi đã mất hẳn thói quen về nhà ngủ trưa. Công việc của tôi tiến triển rất tốt đẹp. Tất cả các điạ điểm nơi tôi có lịch phục vụ đều trưng bày sản phẩm của Công ty theo đúng tiêu chuẩn. Mối quan hệ của tôi với các chủ cửa hàng hiện đang rất khăng khít. Vậy thì có chuyện gì nhỉ? Tôi chịu không đoán nổi.
- Mọi người đi hết cả rồi hả em? Chị Thúy lên tiếng hỏi tôi và tay chị ta khép cánh cửa phòng lại.
- Vâng ạ.
Chị Thúy ngồi xuống ghế bên cạnh tôi và bắt đầu:
- Hân này, hôm nay chị cần gặp riêng em là có một việc rất quan trọng.
Biết rồi! Biết là có chuyện tôi mới ngồi đây đợi chị chứ nếu không tôi “biến” từ lâu rồi. Tôi nhủ thầm.
- Vâng, có chuyện gì hả chị? Không thể chờ thêm nữa, tôi hỏi luôn.
- Chuyện của em với anh Vương ấy mà - Chị Thúy dừng lại nhìn tôi mấy giây rồi tiếp tục – Có phải là em thường xuyên gặp gỡ với anh ấy không?
- Dạ…mới đây…chỉ một vài lần thôi ạ.
- Thế có nghĩa chuyện mọi người bàn tán là có thật, đúng không?
- Chuyện gì cơ ạ? Giám đốc chỉ gặp em một vài lần trong lúc em đang làm việc thôi. Không có chuyện gì riêng tư đâu, chị ạ.
- Rất nhiều người nói đến tai chị rằng em đang cặp kè với anh Vương.
- Không đâu. Làm gì có chuyện đó hả chị. Tôi giãy nảy.
- Em nói vậy thì chị tin em nhưng chị vẫn nhắc nhở em là anh Vương đã có người yêu rồi. Hai người đó đang chuẩn bị làm đám cưới nữa đấy.
- Em biết ạ. Em có nghe mọi người nói. Và em khẳng định với chị là không hề có chuyện gì giữa em và giám đốc
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chị Thúy nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Người yêu của anh Vương là người con gái rất đẹp, rất giỏi và có địa vị. Với em, anh ấy chỉ nhất thời nông nổi thôi. Trước đây cũng có mấy cô xinh xắn được anh Vương để ý nhưng chuyện cũng chả đi đến đâu. Tất cả bọn họ đều đã nghỉ việc…
Tôi nghe tim mình đau nhói. Con tim tôi muốn òa khóc nhưng lý trí dặn tôi phải chịu đựng. Tôi cúi đầu im lặng. Chị Thúy tiếp tục:
- Chị đứng trên cương vị là trưởng nhóm chỉ nhắc nhở em vậy thôi. Nhiệm vụ của em là chăm sóc khách hàng thật tốt chứ không phải là chăm sóc giám đốc.
- Dạ…vâng ạ. Em…biết vị trí…của em ở đâu…mà chị. Tôi nghẹn giọng. Hai bờ mi tôi nặng trĩu. Bàn tay tôi đang nắm chặt bỗng trở nên không còn chút sức lực. Tôi có làm gì nên tội mà người ta xỉ vả tôi? "Chăm sóc giám đốc" ư? Sao tôi lại phải “chăm sóc” anh ta chứ? Thiếu gì cách nói tại sao chị ấy lại dùng từ như vậy? Có phải vì tôi là đứa nhân viên mạt hạng nên người ta muốn nói gì thì nói cũng được?
- Hai chị em có việc gì mà ở lại thế? Tiếng giám đốc Vương hỏi vọng vào.
Tôi vội vàng quay mặt nhìn đi chỗ khác. Lúc này tôi không thể để anh ta nhìn thấy tôi khóc.
- À, em nhắc nhở Hân một chút về công việc. Anh có đi Hà Nội bây giờ không?
- Anh đang định đi đây. Đi ké hả?
- Vâng, cho chúng em đi nhờ xe anh nhé.
- Okay.
Chị Thúy đứng dậy quay sang tôi:
- Đi nào em.
Tôi đứng phắt dậy và lầm lũi bước theo hai người. Ra đến chỗ để xe của giám đốc Vương tôi cũng kịp lau khô giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại. Khuôn mặt tôi ráo hoảnh.
Giám đốc Vương mở sẵn cánh cửa xe rồi ra hiệu cho chúng tôi. Tôi lầm lì bước vào ghế sau ngồi xuống. Chị Thúy không ngồi cạnh tôi mà bước lên mở của xe ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta. Chiếc xe lao vút ra khỏi cổng Nhà máy và đi về hướng Hà Nội.
Tôi im lặng nhìn ra ngoài khung cửa. Bầu trời hôm nay cao và trong xanh lạ. Mặt trời vẫn mải miết dệt những tấm thảm nắng vàng óng phủ lên khắp nơi. Thời tiết hôm nay có vẻ rất giống với hôm đầu tiên tôi đi phỏng vấn. Nhưng sao tôi vẫn thấy xa lạ, có lẽ là ở cảm xúc của tôi: không vui vẻ, chẳng hào hứng.
Mọi vật vùn vụt trôi qua. Cây cối, nhà cửa, những cánh đồng lúa bát ngát …trôi dần lại đằng sau. Chỉ có nỗi buồn vẫn mãi bám theo tôi. Một nỗi buồn mà tôi không biết gọi tên là gì cứ như vết thương đang mưng mủ nhức nhối trong trái tim non trẻ của tôi. Tôi thèm được khóc. Tôi ước ao được gục đầu vào bờ vai của ai đó, bất kỳ người nào cũng được, chỉ để được khóc thỏa thuê mà thôi.
- Người yêu của anh Vương là người con gái rất đẹp, rất giỏi và có địa vị. Với em, anh ấy chỉ nhất thời nông nổi thôi. Trước đây cũng có mấy cô xinh xắn được anh Vương để ý nhưng chuyện cũng chả đi đến đâu. Tất cả bọn họ đều đã nghỉ việc…
Tôi nghe tim mình đau nhói. Con tim tôi muốn òa khóc nhưng lý trí dặn tôi phải chịu đựng. Tôi cúi đầu im lặng. Chị Thúy tiếp tục:
- Chị đứng trên cương vị là trưởng nhóm chỉ nhắc nhở em vậy thôi. Nhiệm vụ của em là chăm sóc khách hàng thật tốt chứ không phải là chăm sóc giám đốc.
- Dạ…vâng ạ. Em…biết vị trí…của em ở đâu…mà chị. Tôi nghẹn giọng. Hai bờ mi tôi nặng trĩu. Bàn tay tôi đang nắm chặt bỗng trở nên không còn chút sức lực. Tôi có làm gì nên tội mà người ta xỉ vả tôi? "Chăm sóc giám đốc" ư? Sao tôi lại phải “chăm sóc” anh ta chứ? Thiếu gì cách nói tại sao chị ấy lại dùng từ như vậy? Có phải vì tôi là đứa nhân viên mạt hạng nên người ta muốn nói gì thì nói cũng được?
- Hai chị em có việc gì mà ở lại thế? Tiếng giám đốc Vương hỏi vọng vào.
Tôi vội vàng quay mặt nhìn đi chỗ khác. Lúc này tôi không thể để anh ta nhìn thấy tôi khóc.
- À, em nhắc nhở Hân một chút về công việc. Anh có đi Hà Nội bây giờ không?
- Anh đang định đi đây. Đi ké hả?
- Vâng, cho chúng em đi nhờ xe anh nhé.
- Okay.
Chị Thúy đứng dậy quay sang tôi:
- Đi nào em.
Tôi đứng phắt dậy và lầm lũi bước theo hai người. Ra đến chỗ để xe của giám đốc Vương tôi cũng kịp lau khô giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại. Khuôn mặt tôi ráo hoảnh.
Giám đốc Vương mở sẵn cánh cửa xe rồi ra hiệu cho chúng tôi. Tôi lầm lì bước vào ghế sau ngồi xuống. Chị Thúy không ngồi cạnh tôi mà bước lên mở của xe ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta. Chiếc xe lao vút ra khỏi cổng Nhà máy và đi về hướng Hà Nội.
Tôi im lặng nhìn ra ngoài khung cửa. Bầu trời hôm nay cao và trong xanh lạ. Mặt trời vẫn mải miết dệt những tấm thảm nắng vàng óng phủ lên khắp nơi. Thời tiết hôm nay có vẻ rất giống với hôm đầu tiên tôi đi phỏng vấn. Nhưng sao tôi vẫn thấy xa lạ, có lẽ là ở cảm xúc của tôi: không vui vẻ, chẳng hào hứng.
Mọi vật vùn vụt trôi qua. Cây cối, nhà cửa, những cánh đồng lúa bát ngát …trôi dần lại đằng sau. Chỉ có nỗi buồn vẫn mãi bám theo tôi. Một nỗi buồn mà tôi không biết gọi tên là gì cứ như vết thương đang mưng mủ nhức nhối trong trái tim non trẻ của tôi. Tôi thèm được khóc. Tôi ước ao được gục đầu vào bờ vai của ai đó, bất kỳ người nào cũng được, chỉ để được khóc thỏa thuê mà thôi.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Hân, mày không được khóc!
Hân, mày làm sao phải rơi nước mắt?
Hân, chuyện này đâu đáng phải sướt mướt?
Có tiếng nói từ trong cái đầu bé nhỏ của tôi. Đúng là tôi chả việc gì phải sầu não. Chuyện hết sức bình thường! Tôi nắm chặt tay và nghiến răng nuốt cơn nghẹn ngào đang chực trào dâng trong cổ họng.
Tôi đưa tay hất ngược mái tóc ra đằng sau và nhìn thẳng về phía trước. Bất chợt đôi mắt tôi chạm vào ánh mắt đó. Ánh mắt của giám đốc Vương đăm đắm nhìn tôi. Anh ta đang nhìn tôi qua kính chiếu hậu. Tôi quay phắt đi và tiếp tục hướng tia nhìn ra ngoài cửa kính. Đôi mày tôi cau lại. Tôi muốn cho anh chàng biết là tôi đang rất khó chịu. Không hiểu sao lúc đó tôi lại làm thế? Nhưng tôi thấy cơn bực tức trong người được xoa dịu và tạm thời lắng xuống.
Chiếc xe dừng ở chỗ tôi gửi xe máy. Tôi chào hai người rồi vội vã đẩy cửa bước ra ngoài. Không quay đầu nhìn lại nhưng tôi biết có hai đôi mắt đang dõi theo bước chân tôi đi. Ngẩng cao đầu tôi gắng gượng bước thật tự tin. Tôi cần phải cho họ thấy tôi không phải là đứa con gái có đầu óc thiển cận. Tôi không phải là người “thấy sang bắt quàng làm họ”. Đang bước đi với vẻ bất cần đời thì chân tôi dẫm phải cục gạch. Đau quá! Tôi nhăn nhó và bặm môi. Đôi xăng-đan cao gót làm tôi suýt nữa bị trẹo chân. Tự dưng nước mắt cứ thi nhau chảy trên khuôn mặt tôi. Tôi khóc không phải vì đau mà vì biết chắc chắn giám đốc Vương và chị Thúy đã nhìn thấy cảnh đó. Tôi thật là thảm hại!
Tôi ghét giám đốc Vương. Tôi ghét chị Thúy. Tôi cảm thấy họ đang cười tôi. Con tim tôi dường như bị bàn tay nào đó bóp nghẹt. Tôi đau đớn và chỉ muốn ngồi thụp xuống òa khóc thật to cho hả cơn tấm tức, buồn tủi. Nhưng lúc này lý trí của tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi dặn mình không được khóc. Tôi không cho phép mình khóc trước mặt người lạ. Đưa ta quẹt nhanh dòng nước mắt, tôi đi tìm chiếc xe của mình.
Dắt chiếc xe máy ra, tôi ngồi lên xe và phóng đi như người mất hồn. Tôi đang điều khiển xe bằng quán tính. Biết là không nên suy nghĩ lung tung trong lúc lái xe nhưng tôi chẳng thể nào không nghĩ ngợi gì. Chuyện giám đốc Vương có người yêu rồi không có gì mới lạ với tôi. Tôi đã nghe người ta đề cập tới chuyện đó khi mà họ xì xào bàn tán chuyện anh ta thích tôi. Tôi chỉ không biết là giám đốc Vương có ý định dối tôi và có định đối xử với tôi như bao người con gái trước hay không? Có thật là anh ta sắp kết hôn như lời của chị Thúy không? Và người con gái đó là ai?
Mãi suy nghĩ tôi chợt giật nảy mình và phanh gấp. Tôi đang dừng xe trên con phố có quán café Hạ Nhớ. Trước mặt tôi là chiếc xe ô tô của giám đốc Vương. Xe của anh ta đang đỗ ngay trước cửa quán.
Trong danh sách thăm viếng của tôi hôm nay có quán Hạ Nhớ. Nhưng ngay lúc này tôi chả còn tâm trí nào mà đối diện với giám đốc Vương. Tôi không thích ánh mắt của anh ta nữa. Với tôi bây giờ ánh mắt đó có tia nhìn của …gã Sở Khanh. Nó trở nên đểu cáng và giả dối hơn bao giờ hết.
Hân, mày làm sao phải rơi nước mắt?
Hân, chuyện này đâu đáng phải sướt mướt?
Có tiếng nói từ trong cái đầu bé nhỏ của tôi. Đúng là tôi chả việc gì phải sầu não. Chuyện hết sức bình thường! Tôi nắm chặt tay và nghiến răng nuốt cơn nghẹn ngào đang chực trào dâng trong cổ họng.
Tôi đưa tay hất ngược mái tóc ra đằng sau và nhìn thẳng về phía trước. Bất chợt đôi mắt tôi chạm vào ánh mắt đó. Ánh mắt của giám đốc Vương đăm đắm nhìn tôi. Anh ta đang nhìn tôi qua kính chiếu hậu. Tôi quay phắt đi và tiếp tục hướng tia nhìn ra ngoài cửa kính. Đôi mày tôi cau lại. Tôi muốn cho anh chàng biết là tôi đang rất khó chịu. Không hiểu sao lúc đó tôi lại làm thế? Nhưng tôi thấy cơn bực tức trong người được xoa dịu và tạm thời lắng xuống.
Chiếc xe dừng ở chỗ tôi gửi xe máy. Tôi chào hai người rồi vội vã đẩy cửa bước ra ngoài. Không quay đầu nhìn lại nhưng tôi biết có hai đôi mắt đang dõi theo bước chân tôi đi. Ngẩng cao đầu tôi gắng gượng bước thật tự tin. Tôi cần phải cho họ thấy tôi không phải là đứa con gái có đầu óc thiển cận. Tôi không phải là người “thấy sang bắt quàng làm họ”. Đang bước đi với vẻ bất cần đời thì chân tôi dẫm phải cục gạch. Đau quá! Tôi nhăn nhó và bặm môi. Đôi xăng-đan cao gót làm tôi suýt nữa bị trẹo chân. Tự dưng nước mắt cứ thi nhau chảy trên khuôn mặt tôi. Tôi khóc không phải vì đau mà vì biết chắc chắn giám đốc Vương và chị Thúy đã nhìn thấy cảnh đó. Tôi thật là thảm hại!
Tôi ghét giám đốc Vương. Tôi ghét chị Thúy. Tôi cảm thấy họ đang cười tôi. Con tim tôi dường như bị bàn tay nào đó bóp nghẹt. Tôi đau đớn và chỉ muốn ngồi thụp xuống òa khóc thật to cho hả cơn tấm tức, buồn tủi. Nhưng lúc này lý trí của tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi dặn mình không được khóc. Tôi không cho phép mình khóc trước mặt người lạ. Đưa ta quẹt nhanh dòng nước mắt, tôi đi tìm chiếc xe của mình.
Dắt chiếc xe máy ra, tôi ngồi lên xe và phóng đi như người mất hồn. Tôi đang điều khiển xe bằng quán tính. Biết là không nên suy nghĩ lung tung trong lúc lái xe nhưng tôi chẳng thể nào không nghĩ ngợi gì. Chuyện giám đốc Vương có người yêu rồi không có gì mới lạ với tôi. Tôi đã nghe người ta đề cập tới chuyện đó khi mà họ xì xào bàn tán chuyện anh ta thích tôi. Tôi chỉ không biết là giám đốc Vương có ý định dối tôi và có định đối xử với tôi như bao người con gái trước hay không? Có thật là anh ta sắp kết hôn như lời của chị Thúy không? Và người con gái đó là ai?
Mãi suy nghĩ tôi chợt giật nảy mình và phanh gấp. Tôi đang dừng xe trên con phố có quán café Hạ Nhớ. Trước mặt tôi là chiếc xe ô tô của giám đốc Vương. Xe của anh ta đang đỗ ngay trước cửa quán.
Trong danh sách thăm viếng của tôi hôm nay có quán Hạ Nhớ. Nhưng ngay lúc này tôi chả còn tâm trí nào mà đối diện với giám đốc Vương. Tôi không thích ánh mắt của anh ta nữa. Với tôi bây giờ ánh mắt đó có tia nhìn của …gã Sở Khanh. Nó trở nên đểu cáng và giả dối hơn bao giờ hết.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Thú thật tôi cũng chả biết Sở Khanh mặt ngang mũi dọc ra sao nhưng như người ta hay dùng gã để ví von với những tên đào hoa chuyên lừa gạt đàn bà, con gái nhẹ dạ thì đích thị gã phải có khuôn mặt từa tựa như giám đốc Vương. Chắc chắn là như thế!
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Chương 10: Đóng cửa trái tim
Tôi quyết định không vào quán Hạ Nhớ mà cho xe chạy thẳng.
Đi được một đoạn thì có tiếng chuông điện thoại reo, tôi đoán là giám đốc Vương gọi nên không nghe máy. Tiếng chuông ngừng bặt sau một lúc réo inh ỏi. Sắp đến địa điểm thứ hai trong lịch làm việc của tôi thì lại có tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập. Cái lão này! Người ta đã không nghe còn gọi lắm thế không biết?
Tôi dành dừng xe lại, lôi chiếc điện thoại trong túi xách ra. Ơ, không phải số máy của giám đốc Vương. Số máy lạ. Tôi nhấn nút trả lời:
- Alô, em Hân nghe ạ.
- Chào em. Có nhận ra ai đây không?
Ghét mấy thằng cha điên điên kiểu này thế. Tự dưng gọi vào máy người ta cứ bắt khổ chủ phải đoán tên. Chưa kể lại còn cái vụ nhầm số mới vô duyên chứ? Đây chắc chắn là một trong những thằng cha đó. Tôi bực thật sự. Hôm nay quá đủ mệt mỏi đối với tôi rồi.
- Này, em không khoái cái trò “nghe nhạc hiệu đoán chương trình” nhá. Tôi chanh chua.
- Hì, làm gì đanh đá thế em? Anh Nam đây.
- A, em chào anh. Gớm, em tưởng ai…nhầm số. Anh gọi em có việc gì ạ?
- Trưa nay anh mời em đi ăn. Em qua tuyến anh nhé.
- Có vụ gì đấy hả anh?
- À, chả có vụ gì đâu. Lâu lâu bọn anh lại tổ chức ăn uống cho vui ấy mà.
- Ôi, thế thì em ngại …từ chối lắm. Hihi…Nhưng đến đâu cơ ạ?
- Em đến nhà hàng “Phố Biển” 176 đường… đúng 11 giờ 30 em nhé
- Vâng ạ. Em cảm ơn anh.
- Chào em. Hẹn gặp lại.
- Em chào anh.
Tôi đi thêm một vài địa chỉ nữa trong lịch rồi phóng xe đến địa điểm mà anh Nam hẹn.
Ngày hôm nay, tôi chả thấy hào hứng đi làm. May mà anh Nam rủ đi ăn. Nếu không thì tôi chẳng biết đi đâu và làm gì cho hết chán.
Nhà hàng đó rất dễ tìm, nó nằm ngay trên mặt phố chính. Từ xa tôi đã trông thấy anh Nam đứng ở trước nhà hàng. Anh Nam tỏ vẻ rất phấn khởi khi nhìn thấy tôi.
Giao xe cho cậu bé trông xe của nhà hàng, tôi cùng anh Nam bước vào trong. Nhà hàng Phố Biển rất đẹp và sang trọng. Ngay lối ra vào có mấy bể cá to tướng với rất nhiều con cá lạ, dài ngoằng bơi qua bơi lại. Xung quanh còn có một số bể thấp nhỏ hơn bên trong là rùa, ba ba, cua ghẹ…nói chung là toàn đồ biển. Tôi chỉ kịp quan sát có thế thì đã vào đến trong thang máy.
- Em đói chưa?
- Dạ, chưa anh ạ. Sáng hôm nay em ăn sáng hơi muộn nên bây giờ chưa thấy gì.
- Tốt. Lát nữa đỡ tốn. Anh Nam tếu táo.
- Anh này…Quá đáng! Tôi đấm nhẹ vào vai anh chàng và cười khúc khích.
Tôi quyết định không vào quán Hạ Nhớ mà cho xe chạy thẳng.
Đi được một đoạn thì có tiếng chuông điện thoại reo, tôi đoán là giám đốc Vương gọi nên không nghe máy. Tiếng chuông ngừng bặt sau một lúc réo inh ỏi. Sắp đến địa điểm thứ hai trong lịch làm việc của tôi thì lại có tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập. Cái lão này! Người ta đã không nghe còn gọi lắm thế không biết?
Tôi dành dừng xe lại, lôi chiếc điện thoại trong túi xách ra. Ơ, không phải số máy của giám đốc Vương. Số máy lạ. Tôi nhấn nút trả lời:
- Alô, em Hân nghe ạ.
- Chào em. Có nhận ra ai đây không?
Ghét mấy thằng cha điên điên kiểu này thế. Tự dưng gọi vào máy người ta cứ bắt khổ chủ phải đoán tên. Chưa kể lại còn cái vụ nhầm số mới vô duyên chứ? Đây chắc chắn là một trong những thằng cha đó. Tôi bực thật sự. Hôm nay quá đủ mệt mỏi đối với tôi rồi.
- Này, em không khoái cái trò “nghe nhạc hiệu đoán chương trình” nhá. Tôi chanh chua.
- Hì, làm gì đanh đá thế em? Anh Nam đây.
- A, em chào anh. Gớm, em tưởng ai…nhầm số. Anh gọi em có việc gì ạ?
- Trưa nay anh mời em đi ăn. Em qua tuyến anh nhé.
- Có vụ gì đấy hả anh?
- À, chả có vụ gì đâu. Lâu lâu bọn anh lại tổ chức ăn uống cho vui ấy mà.
- Ôi, thế thì em ngại …từ chối lắm. Hihi…Nhưng đến đâu cơ ạ?
- Em đến nhà hàng “Phố Biển” 176 đường… đúng 11 giờ 30 em nhé
- Vâng ạ. Em cảm ơn anh.
- Chào em. Hẹn gặp lại.
- Em chào anh.
Tôi đi thêm một vài địa chỉ nữa trong lịch rồi phóng xe đến địa điểm mà anh Nam hẹn.
Ngày hôm nay, tôi chả thấy hào hứng đi làm. May mà anh Nam rủ đi ăn. Nếu không thì tôi chẳng biết đi đâu và làm gì cho hết chán.
Nhà hàng đó rất dễ tìm, nó nằm ngay trên mặt phố chính. Từ xa tôi đã trông thấy anh Nam đứng ở trước nhà hàng. Anh Nam tỏ vẻ rất phấn khởi khi nhìn thấy tôi.
Giao xe cho cậu bé trông xe của nhà hàng, tôi cùng anh Nam bước vào trong. Nhà hàng Phố Biển rất đẹp và sang trọng. Ngay lối ra vào có mấy bể cá to tướng với rất nhiều con cá lạ, dài ngoằng bơi qua bơi lại. Xung quanh còn có một số bể thấp nhỏ hơn bên trong là rùa, ba ba, cua ghẹ…nói chung là toàn đồ biển. Tôi chỉ kịp quan sát có thế thì đã vào đến trong thang máy.
- Em đói chưa?
- Dạ, chưa anh ạ. Sáng hôm nay em ăn sáng hơi muộn nên bây giờ chưa thấy gì.
- Tốt. Lát nữa đỡ tốn. Anh Nam tếu táo.
- Anh này…Quá đáng! Tôi đấm nhẹ vào vai anh chàng và cười khúc khích.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Anh Nam đưa tôi vào trong một căn phòng. Phía trong có rất đông người ngồi chờ ở đó. Tôi chưa kịp nhận ra ai quen đã phải mỉm cười lấy lệ và vội cúi gằm mặt. Eo ơi, ngại quá! Họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thấy mặt mình nóng ran. Chân tay tôi như thừa thãi.
- Giới thiệu với mọi người đây là em Hân xinh đẹp. Anh Nam lên tiếng.
Hơ, cái anh chàng này. Mồm mép liến thoắng nói lung tung làm người ta ngại chết đi được. Tôi hích vào người anh Nam.
- Anh giới thiệu tên em là được rồi. Tôi lầu bầu.
Tôi ngẩng lên nhìn mọi người rồi cất tiếng chào cho phải phép và tiếp tục cúi xuống ngó… nền nhà.
- Bọn anh chào em Hân. Tiếng một anh chàng nào đó.
- Em Hân xinh đẹp mới phải chứ. Một giọng đàn ông khác xen vào.
- Ờ, đúng rồi đấy! Chào cô bé xinh đẹp. Đám đông cùng ồ lên và nhao nhao vào hùa theo.
- Em ngồi đi. Anh Nam kéo ghế cho tôi.
- Dạ, em cảm ơn anh. Tôi lí nhí nói và ngồi xuống.
- Bọn anh nghe tiếng em đã lâu. Bây giờ mới được chiêm ngưỡng dung nhan. Công nhận em xinh thật!
Anh chàng vừa nãy nhắc mọi người về cái vụ “xinh đẹp” của tôi đi lại gần bên tôi và lên tiếng.
- Anh quá khen. Tối nay em mà mất ngủ là bắt đền anh đấy! Nói xong tôi mới nhận ra là mình dại. (Đầu óc lú lẫn rồi sao lại trả lời dốt đến thế cơ chứ?!)
- Ôi, hân hạnh, hân hạnh - Anh chàng được nước trêu chọc tôi – Đây là card visit của anh. Trên đó có đủ các số điện thoại để em bắt đền. Cứ thoải con gà mái đi, em ạ.
Anh ta đưa tôi cái card thật và khi tôi đưa tay ra đón lấy thì anh ta túm chặt lấy tay tôi. Tôi cố rút tay ra mà không được.
Tôi đỏ mặt bối rối. Mấy anh chàng này quậy quá!
- Vừa phải thôi Đức nhé! Mày chả nể mặt tao gì cả. Anh Nam bây giờ mới can thiệp.
- Nể mặt hả? Để còn xem mày hối lộ bọn tao cái gì đã nhé - Anh chàng tên Đức lúc này mới buông tay tôi ra - Mày mà không khao ra trò thì tao lại nắm tay em.
Tôi giật thót người, giấu vội bàn tay ra sau lưng. Mặt tôi chắc hốt hoảng lắm. Hahaha… Cả bọn họ cùng cười vang
Mấy người phục vụ đẩy cửa mang đồ ăn và đồ uống vào. Hầu hết các món ăn đều là đồ hải sản.
Mọi người bắt đầu nâng cốc. Tôi nghe loáng thoáng họ chúc anh Nam cái gì đó hình như là anh ấy đang có tin gì đấy rất vui.
- Chào Hân. Có tiếng con gái nhẹ nhàng.
Tôi ngước lên. Hóa ra là cái Trâm. Nó là nhân viên chăm sóc khách hàng tuyến anh Nam bây giờ.
- Chào Trâm. Bạn ngồi đây nãy giờ à? Mình chẳng nhận ra…
- Mình biết rồi. Cậu bị mấy anh trêu như thế cơ mà. Cái Trâm cười thông cảm.
- Trâm ra đây ngồi với Hân. Tôi đề nghị.
- Cũng được. Trâm đứng lên và đi lại chỗ tôi. Nó ngồi xuống.
- Này, Trâm biết hôm nay anh Nam mời nhân dịp gì không?
- Giới thiệu với mọi người đây là em Hân xinh đẹp. Anh Nam lên tiếng.
Hơ, cái anh chàng này. Mồm mép liến thoắng nói lung tung làm người ta ngại chết đi được. Tôi hích vào người anh Nam.
- Anh giới thiệu tên em là được rồi. Tôi lầu bầu.
Tôi ngẩng lên nhìn mọi người rồi cất tiếng chào cho phải phép và tiếp tục cúi xuống ngó… nền nhà.
- Bọn anh chào em Hân. Tiếng một anh chàng nào đó.
- Em Hân xinh đẹp mới phải chứ. Một giọng đàn ông khác xen vào.
- Ờ, đúng rồi đấy! Chào cô bé xinh đẹp. Đám đông cùng ồ lên và nhao nhao vào hùa theo.
- Em ngồi đi. Anh Nam kéo ghế cho tôi.
- Dạ, em cảm ơn anh. Tôi lí nhí nói và ngồi xuống.
- Bọn anh nghe tiếng em đã lâu. Bây giờ mới được chiêm ngưỡng dung nhan. Công nhận em xinh thật!
Anh chàng vừa nãy nhắc mọi người về cái vụ “xinh đẹp” của tôi đi lại gần bên tôi và lên tiếng.
- Anh quá khen. Tối nay em mà mất ngủ là bắt đền anh đấy! Nói xong tôi mới nhận ra là mình dại. (Đầu óc lú lẫn rồi sao lại trả lời dốt đến thế cơ chứ?!)
- Ôi, hân hạnh, hân hạnh - Anh chàng được nước trêu chọc tôi – Đây là card visit của anh. Trên đó có đủ các số điện thoại để em bắt đền. Cứ thoải con gà mái đi, em ạ.
Anh ta đưa tôi cái card thật và khi tôi đưa tay ra đón lấy thì anh ta túm chặt lấy tay tôi. Tôi cố rút tay ra mà không được.
Tôi đỏ mặt bối rối. Mấy anh chàng này quậy quá!
- Vừa phải thôi Đức nhé! Mày chả nể mặt tao gì cả. Anh Nam bây giờ mới can thiệp.
- Nể mặt hả? Để còn xem mày hối lộ bọn tao cái gì đã nhé - Anh chàng tên Đức lúc này mới buông tay tôi ra - Mày mà không khao ra trò thì tao lại nắm tay em.
Tôi giật thót người, giấu vội bàn tay ra sau lưng. Mặt tôi chắc hốt hoảng lắm. Hahaha… Cả bọn họ cùng cười vang
Mấy người phục vụ đẩy cửa mang đồ ăn và đồ uống vào. Hầu hết các món ăn đều là đồ hải sản.
Mọi người bắt đầu nâng cốc. Tôi nghe loáng thoáng họ chúc anh Nam cái gì đó hình như là anh ấy đang có tin gì đấy rất vui.
- Chào Hân. Có tiếng con gái nhẹ nhàng.
Tôi ngước lên. Hóa ra là cái Trâm. Nó là nhân viên chăm sóc khách hàng tuyến anh Nam bây giờ.
- Chào Trâm. Bạn ngồi đây nãy giờ à? Mình chẳng nhận ra…
- Mình biết rồi. Cậu bị mấy anh trêu như thế cơ mà. Cái Trâm cười thông cảm.
- Trâm ra đây ngồi với Hân. Tôi đề nghị.
- Cũng được. Trâm đứng lên và đi lại chỗ tôi. Nó ngồi xuống.
- Này, Trâm biết hôm nay anh Nam mời nhân dịp gì không?
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Cái Trâm nhìn tôi lạ lùng. Nó có vẻ ngạc nhiên lắm.
- Cậu không biết thật á?
- Không. Biết gì đâu?
- Thế thì lát nữa thể nào anh Nam chả nói.
- Cậu biết thì nói luôn đi.
- Thôi, ăn đi. Lát nữa anh Nam nói thì hay hơn.
Tôi chưng hửng. Nó không muốn nói thì thôi tôi cũng chả hỏi gì nữa. Căn phòng lạnh quá! Mọi người ăn uống và cười nói ồn ào. Tôi cố gắng hòa mình vào không khí sôi động của họ.
- Em ăn tự nhiên đi nhé, Hân. Cả Trâm nữa. Anh Nam mời.
- Vâng ạ. Anh cứ kệ em.
- Em có quen ăn đồ biển không? Anh Nam tỏ vẻ quan tâm.
- Dạ, em ăn được mà. Anh cứ để em tự nhiên.
- Em uống Lavie hay Coca?
- Dạ, Lavie ạ.
Anh Nam bóc một chai nước, mở sẵn nắp rồi rót vào cốc cho tôi. Suốt bữa ăn anh ấy tỏ ra rất quan tâm và chú ý đến tôi. Anh chàng luôn đón được ý của tôi muốn gì. Anh ta gắp lia lịa vào bát của tôi. Còn tôi cứ thế vô tư đánh chén. Tôi rất thích đồ hải sản. Ở nhà mẹ cũng hay mua nhưng mà chả có ai gắp cho tôi thế này. Tôi phải tự gắp mà còn phải hành động thật khẩn trương vì thằng em tôi là đối thủ cạnh tranh kịch liệt với tôi. (hehe..bà chị quý hóa!)
Sau bữa ăn, anh Nam mời tất cả mọi người đi uống nước. Anh đưa chúng tôi đến quán Karaoke ở dãy phố bên cạnh.
- Không phải lo đi làm chiều đâu em ạ. Ngày nào mà chả như nhau. Hôm nay chơi cho thỏa thích đi em. Anh Nam động viên tôi trên đường đi. Anh chàng chở tôi.
- Dạ, vâng ạ. Tôi cũng đang nản chí và muốn trốn việc đây. Sẵn tiện có người mời tôi như người sắp chết đuối vớ được cọc. Tôi đồng ý luôn mà chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều.
Trong suốt thời gian ngồi ở quán Karaoke, tôi thật sự thấy rất thoải mái và phấn chấn. Bạn anh Nam là những người rất vui tính. Họ phá phách, nghịch ngợm như những thanh niên mới lớn. Mấy anh ấy còn ôm nhau nhảy nhót và giả bộ tình tứ như những đôi tình nhân. Bộ mặt của họ ai cũng hài hước làm tôi và cái Trâm cười rũ rượi.
Tôi không hát bát nào. Chả phải vì không biết hát mà thật ra tôi thấy ngại thì đúng hơn. Tôi cũng khá quậy nhưng chả đủ tự tin trước nhóm bạn của anh Nam.
Anh Nam hát một vài bài rồi ngồi xuống cạnh tôi. Giọng anh ấy khá hay và hát rất đúng nhạc.
- Anh hát tiếp đi. Em thích nghe anh hát lắm. Em không ngờ anh lại hát hay đến vây. Tôi xổ luôn một tràng khen ngợi.
- Anh không có hứng nữa. Em hát đi, Hân.
- Thôi ạ. Em không biết hát.
- Ở đây có ai biết đâu. Hát cho vui là chính. Em đừng ngại.
- Em không ngại cho em mà chỉ ngại cho anh thôi.
- Tại sao?
- À, bạn anh chạy hết thì chỉ khổ anh phải đi nhặt giày dép. (hihi)
- Càng tốt. Anh đang muốn thế đây.
- Cậu không biết thật á?
- Không. Biết gì đâu?
- Thế thì lát nữa thể nào anh Nam chả nói.
- Cậu biết thì nói luôn đi.
- Thôi, ăn đi. Lát nữa anh Nam nói thì hay hơn.
Tôi chưng hửng. Nó không muốn nói thì thôi tôi cũng chả hỏi gì nữa. Căn phòng lạnh quá! Mọi người ăn uống và cười nói ồn ào. Tôi cố gắng hòa mình vào không khí sôi động của họ.
- Em ăn tự nhiên đi nhé, Hân. Cả Trâm nữa. Anh Nam mời.
- Vâng ạ. Anh cứ kệ em.
- Em có quen ăn đồ biển không? Anh Nam tỏ vẻ quan tâm.
- Dạ, em ăn được mà. Anh cứ để em tự nhiên.
- Em uống Lavie hay Coca?
- Dạ, Lavie ạ.
Anh Nam bóc một chai nước, mở sẵn nắp rồi rót vào cốc cho tôi. Suốt bữa ăn anh ấy tỏ ra rất quan tâm và chú ý đến tôi. Anh chàng luôn đón được ý của tôi muốn gì. Anh ta gắp lia lịa vào bát của tôi. Còn tôi cứ thế vô tư đánh chén. Tôi rất thích đồ hải sản. Ở nhà mẹ cũng hay mua nhưng mà chả có ai gắp cho tôi thế này. Tôi phải tự gắp mà còn phải hành động thật khẩn trương vì thằng em tôi là đối thủ cạnh tranh kịch liệt với tôi. (hehe..bà chị quý hóa!)
Sau bữa ăn, anh Nam mời tất cả mọi người đi uống nước. Anh đưa chúng tôi đến quán Karaoke ở dãy phố bên cạnh.
- Không phải lo đi làm chiều đâu em ạ. Ngày nào mà chả như nhau. Hôm nay chơi cho thỏa thích đi em. Anh Nam động viên tôi trên đường đi. Anh chàng chở tôi.
- Dạ, vâng ạ. Tôi cũng đang nản chí và muốn trốn việc đây. Sẵn tiện có người mời tôi như người sắp chết đuối vớ được cọc. Tôi đồng ý luôn mà chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều.
Trong suốt thời gian ngồi ở quán Karaoke, tôi thật sự thấy rất thoải mái và phấn chấn. Bạn anh Nam là những người rất vui tính. Họ phá phách, nghịch ngợm như những thanh niên mới lớn. Mấy anh ấy còn ôm nhau nhảy nhót và giả bộ tình tứ như những đôi tình nhân. Bộ mặt của họ ai cũng hài hước làm tôi và cái Trâm cười rũ rượi.
Tôi không hát bát nào. Chả phải vì không biết hát mà thật ra tôi thấy ngại thì đúng hơn. Tôi cũng khá quậy nhưng chả đủ tự tin trước nhóm bạn của anh Nam.
Anh Nam hát một vài bài rồi ngồi xuống cạnh tôi. Giọng anh ấy khá hay và hát rất đúng nhạc.
- Anh hát tiếp đi. Em thích nghe anh hát lắm. Em không ngờ anh lại hát hay đến vây. Tôi xổ luôn một tràng khen ngợi.
- Anh không có hứng nữa. Em hát đi, Hân.
- Thôi ạ. Em không biết hát.
- Ở đây có ai biết đâu. Hát cho vui là chính. Em đừng ngại.
- Em không ngại cho em mà chỉ ngại cho anh thôi.
- Tại sao?
- À, bạn anh chạy hết thì chỉ khổ anh phải đi nhặt giày dép. (hihi)
- Càng tốt. Anh đang muốn thế đây.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh Nam. Chắc anh chàng lại đang phải lúc vui tính đấy mà. Tôi cười ra vẻ hiểu ý.
- Anh nói thật - Anh Nam nhìn tôi một lúc rồi nói nhỏ vào tai tôi – Anh muốn ngồi một mình …với em.
Tôi giật mình nhìn thẳng vào mắt anh chàng. Bên trong cặp mắt đã bắt đầu đỏ lên vì men bia của anh ta, tôi thấy có tia nhìn của giám đốc Vương. Tôi lúng túng thật sự. Anh Nam là người vui tính và hay đùa nhưng hình như lúc này anh ta không đùa. Tôi cần phải rời khỏi đây thôi, đi ngay lập tức.
Giả vờ cúi xuống nhìn đồng hồ tôi nói nhanh:
- Chết rồi. Em phải đi đây.
- Em ngồi thêm một lát nữa rồi ra đón xe luôn. Vẫn còn sớm mà.
- Thôi. Em xin phép đi luôn. Em còn phải qua một địa chỉ nữa cơ anh ạ.
Anh Nam nhìn tôi với ánh mắt thất vọng ra mặt. Tôi cương quyết đứng lên. Trái tim tôi đang bị thương. Tôi không muốn vết thương càng thêm toang hoác.
Tôi quay mặt nhìn sang mấy người bạn của anh Nam:
- Em chào các anh. Em xin phép về trước ạ.
- Ôi, em? Sao lại thế? Anh chàng Đức thốt lên.
Mọi người nhìn tôi ngơ ngác. Rồi họ quay sang anh Nam lao nhao:
- Nam, giữ em lại đi.
- Nam, mày làm gì thì cũng từ từ thôi. Phải biết kìm hãm chứ?
- Thôi, em ạ bỏ quá cho nó. Con dại cái mang. Ấy chết, quên…hì, thằng em dại anh nó mang.
Anh Đức lại được dịp trêu chọc.
- Em có việc phải đi ngay ạ. Em chào các anh. Tôi cắt ngang và cố cười thật tươi rồi nói với anh Nam:
- Em cảm ơn anh về bữa trưa. Em đi nhé. Tôi chào xong liền quay bước, đi thật nhanh.
Anh Nam buồn rầu đi theo tôi xuống tận dưới đường. Tôi lên xe phóng đi. Liếc nhìn qua gương tôi thấy anh ấy vẫn còn đứng tần ngần ở đó. Thật là áy náy nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi cần phải đóng cửa trái tim mình.
Tôi chán nản bước vào phòng bán hàng. Tự dưng tôi thấy ghét cả chị Thúy lẫn giám đốc Vương. Tôi chả muốn gặp họ chút nào. Vết thương lòng của tôi sẽ lại tấy lên đau nhức khi chạm trán với họ.
Giá như chúng tôi không phải ngày hai buổi xuống ngồi như mấy cô ma-no-canh ở đây thì hay biết mấy. Giá như giám đốc Vương đừng để ý đến tôi. Giá như tôi chẳng phải là tôi. Ôi, giá như, giá như...
Mày có ước gì đi chăng nữa thì kẻ ngồi đây vẫn chả thể là ai khác, Hân ạ. Mày cần phải bình tĩnh và làm quen dần với sự thật phũ phàng. Mày cần phải dũng cảm để đương đầu với cuộc đời. Cuộc đời đầy rãy những cạm bẫy cùng sự trớ chêu. Tôi tự an ủi mình và ngồi lặng lẽ quan sát khung cảnh nhộn nhịp của căn phòng.
Mọi người tất bật chạy ra chạy vào. Các anh bán hàng thì ghi chép còn bọn con gái chúng tôi thì lo đếm tiền giúp cho họ. Tôi đã đếm xong tiền cho anh chàng Trư Bát Phú từ lâu. Anh ta sắp sẵn tiền, tôi chỉ việc đếm nên chả mấy chốc anh chàng đã đứng lên đi nộp tiền cho Thủ quỹ.
Anh Chiến từ đâu đi vào phòng. Mặt anh hớt hải và nhớn nhác:
- Hải ơi, ông có nhìn thấy sếp Vương đâu không?
- Không. Có khi sếp chưa về đâu.
- Quái nhỉ? Sao hẹn họp mà giờ này vẫn còn chưa thấy sếp?
- Lại họp nữa à? Hôm qua vừa họp rồi mà? Anh Hải thắc mắc
- Anh nói thật - Anh Nam nhìn tôi một lúc rồi nói nhỏ vào tai tôi – Anh muốn ngồi một mình …với em.
Tôi giật mình nhìn thẳng vào mắt anh chàng. Bên trong cặp mắt đã bắt đầu đỏ lên vì men bia của anh ta, tôi thấy có tia nhìn của giám đốc Vương. Tôi lúng túng thật sự. Anh Nam là người vui tính và hay đùa nhưng hình như lúc này anh ta không đùa. Tôi cần phải rời khỏi đây thôi, đi ngay lập tức.
Giả vờ cúi xuống nhìn đồng hồ tôi nói nhanh:
- Chết rồi. Em phải đi đây.
- Em ngồi thêm một lát nữa rồi ra đón xe luôn. Vẫn còn sớm mà.
- Thôi. Em xin phép đi luôn. Em còn phải qua một địa chỉ nữa cơ anh ạ.
Anh Nam nhìn tôi với ánh mắt thất vọng ra mặt. Tôi cương quyết đứng lên. Trái tim tôi đang bị thương. Tôi không muốn vết thương càng thêm toang hoác.
Tôi quay mặt nhìn sang mấy người bạn của anh Nam:
- Em chào các anh. Em xin phép về trước ạ.
- Ôi, em? Sao lại thế? Anh chàng Đức thốt lên.
Mọi người nhìn tôi ngơ ngác. Rồi họ quay sang anh Nam lao nhao:
- Nam, giữ em lại đi.
- Nam, mày làm gì thì cũng từ từ thôi. Phải biết kìm hãm chứ?
- Thôi, em ạ bỏ quá cho nó. Con dại cái mang. Ấy chết, quên…hì, thằng em dại anh nó mang.
Anh Đức lại được dịp trêu chọc.
- Em có việc phải đi ngay ạ. Em chào các anh. Tôi cắt ngang và cố cười thật tươi rồi nói với anh Nam:
- Em cảm ơn anh về bữa trưa. Em đi nhé. Tôi chào xong liền quay bước, đi thật nhanh.
Anh Nam buồn rầu đi theo tôi xuống tận dưới đường. Tôi lên xe phóng đi. Liếc nhìn qua gương tôi thấy anh ấy vẫn còn đứng tần ngần ở đó. Thật là áy náy nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi cần phải đóng cửa trái tim mình.
Tôi chán nản bước vào phòng bán hàng. Tự dưng tôi thấy ghét cả chị Thúy lẫn giám đốc Vương. Tôi chả muốn gặp họ chút nào. Vết thương lòng của tôi sẽ lại tấy lên đau nhức khi chạm trán với họ.
Giá như chúng tôi không phải ngày hai buổi xuống ngồi như mấy cô ma-no-canh ở đây thì hay biết mấy. Giá như giám đốc Vương đừng để ý đến tôi. Giá như tôi chẳng phải là tôi. Ôi, giá như, giá như...
Mày có ước gì đi chăng nữa thì kẻ ngồi đây vẫn chả thể là ai khác, Hân ạ. Mày cần phải bình tĩnh và làm quen dần với sự thật phũ phàng. Mày cần phải dũng cảm để đương đầu với cuộc đời. Cuộc đời đầy rãy những cạm bẫy cùng sự trớ chêu. Tôi tự an ủi mình và ngồi lặng lẽ quan sát khung cảnh nhộn nhịp của căn phòng.
Mọi người tất bật chạy ra chạy vào. Các anh bán hàng thì ghi chép còn bọn con gái chúng tôi thì lo đếm tiền giúp cho họ. Tôi đã đếm xong tiền cho anh chàng Trư Bát Phú từ lâu. Anh ta sắp sẵn tiền, tôi chỉ việc đếm nên chả mấy chốc anh chàng đã đứng lên đi nộp tiền cho Thủ quỹ.
Anh Chiến từ đâu đi vào phòng. Mặt anh hớt hải và nhớn nhác:
- Hải ơi, ông có nhìn thấy sếp Vương đâu không?
- Không. Có khi sếp chưa về đâu.
- Quái nhỉ? Sao hẹn họp mà giờ này vẫn còn chưa thấy sếp?
- Lại họp nữa à? Hôm qua vừa họp rồi mà? Anh Hải thắc mắc
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Re: Kiêu --> xiêu và...yêu
Tôi đã dặn mình đừng thèm quan tâm đến anh chàng “que củi”. Thế nhưng cứ nghe ai nhắc đến tên anh ta hoặc sử dụng đến từ "sếp” là tôi lại huy động hết tất cả các giác quan của mình để nhập vào đầu không sót một thông tin nào về anh chàng. Vừa nghe anh Chiến nhắc đến tên Vương là đôi tai tôi dỏng về phía anh chàng giám sát, đôi mắt tôi hướng ra cửa phòng tìm kiếm.
Tôi thấy giận tôi ghê gớm. Tôi là đứa không biết xấu hổ. Anh ta có coi tôi ra gì đâu? Tại sao tôi cứ như vậy chứ?
Tôi bịt tai mình, mắt nhắm lại và gục đầu xuống bàn. Tốt nhất là giả đui, giả điếc còn không thì cưỡng ép mình phải đui phải điếc luôn.
Hân ơi, quên đi! Mày phải tỉnh táo. Anh ta là người xấu. Anh ta có người yêu rồi. Anh ta…sắp lấy vợ …
- Hải, Thắng, Sỹ. Các cậu lên phòng sếp nào. Khẩn trương lên! Anh Chiến gọi to.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thật nhanh ra cửa phòng bán hàng. Giám đốc Vương đã đến. Anh ta đi vụt qua cửa phòng và bước thẳng lên cầu thang. Anh chàng không hề ngoái đầu nhìn vào trong phòng bán hàng.
Mọi khi anh ta hay vào đây cơ mà? Sao hôm nay lại…
Ôi, tôi lại thế rồi! Lý chí của tôi bắt tôi phải đóng cửa trái tim còn con tim tôi , nó thì lại ngang nhiên chống đối.
Anh chàng “que củi” đáng ghét! Tôi cần phải đẩy hình bóng anh ra ngoài, tôi cần phải khép chặt mọi ngả đường vào trái tim tôi.
Tôi thấy giận tôi ghê gớm. Tôi là đứa không biết xấu hổ. Anh ta có coi tôi ra gì đâu? Tại sao tôi cứ như vậy chứ?
Tôi bịt tai mình, mắt nhắm lại và gục đầu xuống bàn. Tốt nhất là giả đui, giả điếc còn không thì cưỡng ép mình phải đui phải điếc luôn.
Hân ơi, quên đi! Mày phải tỉnh táo. Anh ta là người xấu. Anh ta có người yêu rồi. Anh ta…sắp lấy vợ …
- Hải, Thắng, Sỹ. Các cậu lên phòng sếp nào. Khẩn trương lên! Anh Chiến gọi to.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thật nhanh ra cửa phòng bán hàng. Giám đốc Vương đã đến. Anh ta đi vụt qua cửa phòng và bước thẳng lên cầu thang. Anh chàng không hề ngoái đầu nhìn vào trong phòng bán hàng.
Mọi khi anh ta hay vào đây cơ mà? Sao hôm nay lại…
Ôi, tôi lại thế rồi! Lý chí của tôi bắt tôi phải đóng cửa trái tim còn con tim tôi , nó thì lại ngang nhiên chống đối.
Anh chàng “que củi” đáng ghét! Tôi cần phải đẩy hình bóng anh ra ngoài, tôi cần phải khép chặt mọi ngả đường vào trái tim tôi.
Táo_sshi- [H.O.S] P-Admin
-
Tổng số bài gửi : 808
Age : 28
Đến từ : Phòng tắm nhà KEY, gầm giường nhà Sungmin, trên nệm nhà Ho
Nghề nghiệp : Vợ của YunHo, Kim Bum, KEY, SungMin...vân vân...ông xã YunHo, bồ nhí HyungJun
Gia Đình Cùi Bắp : DbSk ~~ FoReVeR lOvE ~~ tOmOrRoW nEvEr DiE
Registration date : 18/08/2008
Trang 2 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Trang 2 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết